Chương trước
Chương sau
Đường Thiên cũng không ngờ, mình lại xông vào nơi ở của Minh Châu.
"Xin hãy thu lại cái này, cảm ơn."
Đường Thiên chỉ chỉ bức tường ánh sáng bốn phía.
"Nga." Minh Châu vô thức thu bức tường ánh sáng lại, chờ nàng phục hồi lại tinh thần thì bức tường ánh sáng đã hoàn toàn thu hồi, sắc mặt nàng không khỏi biến đổi. Những bức tường ánh sáng này là pháp tắc cấm chế đặc biệt dùng để cảnh báo, là vật năm xưa được lưu lại.
Không có bức tường ánh sáng bảo vệ, mình đối mặt với Mặt quỷ sẽ không có bất cứ lực hoàn thủ nào, chính là sơn dương đợi làm thịt. Bản thân mình vừa rồi xảy ra chuyện gì?
Tỉnh táo lại, trong lòng Minh Châu thấp thỏm bất an.
Sau đó khiến nàng cảm thấy bất ngờ chính là, một bóng đen lướt qua bên cạnh nàng, Mặt quỷ căn bản không có ý động thủ với nàng.
Khoan đã... Phương hướng kia, là khuê phòng của mình!
Sắc mặt Minh Châu thoáng cái đỏ bừng, lòng nàng có chút phiền muộn, Mặt quỷ sao lại đi xâm nhập khuê phòng nữ hài. Nàng cắn răng một cái, cố lấy dũng khí, cũng đi theo vào.
Đường Thiên như một cơn gió mạnh chạy vào, sau khi đi vào, hắn mờ mịt rồi.
Bên trong gian phòng cực lớn, đồ chất đống khắp nơi, giày, quần áo và đồ dùng, tạp kiện, vô số đồ dùng nữ nhân cứ như một cái thương khố loại nhỏ, dao động làm Đường Thiên hoa cả mắt. Hắn phải thật cẩn thận mới có thể không đụng rơi đồ vật. Thực tệ hại chính là giá áo, tủ giày, rương gỗ xếp thành hàng khiến nơi đây trở thành một cái mê cung.
Trích Vân lâu ở phương hướng nào?
Vẻ mặt Đường Thiên mờ mịt, lọt vào trong tầm mắt là y phục đủ màu sắc, vật phẩm trang sức lòe lòe phát sáng xếp thành hàng, Đường Thiên lạc hướng rồi.
Tiếng bước chân phía sau khiến Đường Thiên như gặp được cứu tinh.
Mặt Minh Châu đỏ đến mức gần như có thể chảy ra máu, gian phòng của nàng trước đây chưa từng ai được vào, nàng cũng không thích người khác quét dọn, cho nên bên trong đặc biệt hỗn độn. Tiết phủ vốn giàu đến chảy mỡ, nàng cũng không có cái sở thích gì khác, tiền tiêu vặt bình thường đều sử dụng hết vào phương diện này. Đáng tiếc ngày thường nàng phải chấp chưởng một phủ, quần áo không thể tùy tiện, ăn mặc cực kỳ thanh lịch đoan trang, nhưng mà nội tâm vẫn vô cùng yêu thích những thứ xinh đẹp tinh xảo này.
"Nơi này của ngươi cũng thật là loạn."
Những lời này khiến mặt Minh Châu thoáng cái bốc cháy lên, lúc này nàng hận không thể có cái lỗ nào trên mặt đất để chui xuống. Khuê phòng một nữ nhân lại bị đánh giá như thế, Minh Châu xấu hổ khó nhịn nổi.
Tuy vậy tâm nàng cũng có chút kinh ngạc Mặt quỷ và nàng nói chuyện thoải mái, tựa như hai người đã quen biết trước đây.
Chờ đã, Mặt quỷ sao lại ở Tiết phủ?
Minh Châu ngơ ngẩn hoàn toàn.
Đường Thiên không cho nàng thời gian ngẫm nghĩ: "Trích Vân lâu ở phương hướng nào?"
Trích Vân lâu? Minh Châu lại lần nữa sửng sốt, vô ý thức chỉ vào phía bên phải: "Bên kia."
Chờ nàng phản ứng lại được thì thân hình Mặt quỷ đã biến mất hoàn toàn.
Minh Châu hung hăng vỗ vỗ má mình, hiện tại mình là thế nào rồi? Thế nào hoảng hốt như thế? Nói chuyện cũng không động não? Chẳng lẽ là tối nay quá mệt mỏi rồi?
Khoan đã, Trích Vân lâu!
Thân thể Minh Châu cứng đờ, sắc mặt đột nhiên đại biến. Trích Vân lâu, Tần gia! Mặt quỷ sẽ động thủ với Tần gia!
Vì sao?
Trong lòng Minh Châu hiện lên một cổ hàn ý, Tiết phủ núp dưới bóng của Tần gia tồn tại nhiều năm như vậy, sự cường đại của Tần gia đã lưu lại dấu ấn cực sâu trong lòng nàng. Nàng dám cãi ý Tần gia cũng chỉ bởi vì chuyện Tiết phủ bán cho Lô gia không thể đưa ra công khai. Nhưng mà nàng lại biết rõ, một khi để Tần gia nắm được nhược điểm, Tần gia sẽ không chút do dự nuốt gọn Tiết phủ.
Mặt quỷ từ Tiết phủ lẻn vào Trích Vân lâu, một khi Trích Vân lâu có tổn thất gì, Tần gia liền có cớ tham gia trận chiến này, Tiết phủ kia...
Minh Châu không rét mà run, mặt trắng như tờ giấy.
Nàng cắn môi, tâm đang liều mạng khiến cho bản thân mình trấn định lại. Mặt quỷ tiến nhập Tiết phủ lúc nào? Vì sao hắn muốn động thủ ở Trích Vân lâu? Bỗng nhiên nàng nhớ tới vừa mới rồi Mặt quỷ nói chuyện với mình thoải mái giống như đã quen biết, tâm thần đột nhiên chấn động, lẽ nào...
Nàng không nói hai lời, liền chạy tới thương khố.
Nàng vừa mới lao ra gian phòng liền nghe được tiếng nổ ầm ầm, nàng hoảng sợ quay đầu lại, Trích Vân lâu cao vút đã bị chặn ngang cắt đoạn,đang ầm ầm sụp đổ về hướng Tiết phủ.
Bóng người bay tán loạn, kinh hô rống giận đan xen, trên mặt Minh Châu không còn nửa điểm huyết sắc.
Không có ai chú ý tới Đường Thiên tới gần, cho dù là Ngụy Hàn hay Mục Trạch, đều tuyệt đối không nghĩ ra Mặt quỷ sẽ chủ động xuất kích. Dù cho Mặt quỷ có thể đánh bại Bổn Sâm, nhưng mà ở trong mắt hai người, Mặt quỷ đơn thương độc mã căn bản không quấy lên nổi sóng gió gì. Tần gia trong tối ngoài sáng giết chết cường giả nổi danh có tiếng thật sự quá nhiều, hai người đều là người nhìn quen tai to mặt lớn, chỉ là một cái Mặt quỷ, tự nhiên không để ở trong lòng.
Dưới áp lực thật lớn của Tần gia, Mặt quỷ chỉ có thể đau khổ giãy dụa, chủ động công kích Tần gia? Cái này ngu xuẩn quá đỗi!
Chỉ cần người hơi có chút đầu óc, cũng sẽ không lựa chọn tự tìm tử lộ như thế.
Ẩn núp ở Trích Vân lâu, Đường Thiên lặng yên không một tiếng động mà âm thầm tiếp cận. Vừa mới đột phá, tâm thần ý chí đều đang ở trạng thái cao nhất. Dù chỉ một động tác nhỏ bé, cũng khiến Nguyên lực gần như tràn đầy trong cơ thể hắn kích động.
Tiến nhập trạng thái chiến đấu, Đường Thiên có sự lãnh khốc không tầm thường.
Loại lãnh khốc này không chỉ là đối đãi địch nhân, còn bao quát cả chính hắn. Trong cơ thể Nguyên lực kích động, hắn giống như không cảm giác, tâm thần kiên định chuyên chú, động tác, hô hấp, tim đập, đều không chịu bất luận ảnh hưởng gì, mỗi động tác vẫn hoàn mỹ không sứt mẻ.
Hắn tựa như thợ săn xuất sắc nhất, lặng yên không một tiếng động đưa con mồi vào phạm vi công kích của mình.
Ngụy Hàn đang luyện đao, ánh đao như nước, liên miên không dứt. Đao pháp của gã thâm độc quỷ dị, giống như độc xà thổ tín, thường tại góc độ khó mà ngờ nhất chém tới. Màu đen nhàn nhạt quấn quanh ánh đao sáng như tuyết như nước, giống như sương đêm bao phủ.
Ngụy Hàn hiếu chiến, tác phong tính khí táo bạo, nhưng mà từ lúc bắt đầu luyện đao, khí chất của hắn liền đột nhiên biến đổi, âm hàn quỷ dị.
Bỗng dưng, không gian xung quanh đột nhiên phát sinh biến hóa.
Hắc vụ hơi mỏng trên ánh đao của hắn biến mất hoàn toàn, không gian xung quanh tựa như đông lại, Ngụy Hàn hoảng hốt, âm thanh hô to: "Địch..."
Oanh!
Lực lượng kinh khủng nổ tung dưới chân hắn.
Hắn chỉ cảm giác mặt đất rung động, toàn thân giống như cưỡi mây đạp gió, hắn giật nảy mình, lầu sụp. Gạch xây và gỗ vụn dưới chân giống như hạt mưa bắn nhanh đến hắn.
Gần như không chút nghĩ ngợi, thân hình Ngụy Hàn nhoáng lên, liền bay ra ngoài.
Mắt thấy sắp lao ra ngoài lầu, bên trong tầm mắt Ngụy Hàn như có phát hiện, lòng sinh báo động, lông tóc toàn thân dựng thẳng, một chuỗi ánh đao bắn nhanh tới trước.
Leng keng keng!
Hoa lửa bắn ra khắp nơi, vài đạo ánh đao bị một vật nào đó sắc bén đến cực điểm chia đôi.
Một lũ hàn ý dọc theo sống lưng Ngụy Hàn từ dưới bốc thẳng lên trên, hắn cuối cùng thấy rõ ràng, ngay phía trước hắn, mấy đạo pháp tắc tuyến nhỏ như sợi tóc đan xen tung hoành, khóa lại phương hướng hắn đi tới.
Những pháp tắc tuyến này tuy rằng cực nhỏ, nhưng mà sắc bén vô cùng, tràng diện hỗn loạn như thế, căn bản khó mà phát hiện.
Vừa mới rồi nếu là nhào vào e là hiện tại đã bị chẻ làm tám khối.
Sự đáng sợ của đối thủ khiến cho Ngụy Hàn lần đầu tiên cảm thấy vô cùng lo sợ, vụ nổ tung ở dưới chân ẩn chứa lực lượng tuyệt đối không giả, nhưng trong cục diện như vậy còn có thể lặng yên bày ra sát chiêu, cái người này thủ đoạn cao đến quá đáng sợ!
Nhưng mà vừa dừng lại, đá vụn gạch gỗ phía sau như hạt mưa lập tức bắn nhanh tới.
Đao quang trên tay Ngụy Hàn cuốn một vòng đẩy ra, đá vụn gạch gỗ ở trước mặt giống như bị một cái đại thủ vô hình vỗ bay ngược trở lại. Nhưng sau một khắc, con ngươi Ngụy Hàn bỗng dưng trợn tròn, một cái viên cầu sặc sỡ đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn.
Cảm giác nguy hiểm trước nay chưa từng có bao phủ, khí tức tử vong gần trong gang tấc, tại thời khắc sinh tử tồn vong, Ngụy Hàn chẳng có chút do dự, ném ngân đao đi. Ngân đao vừa rời tay, liền hóa thành một đoàn hắc vụ, hắc vụ bốc lên rít gào, hóa thành con rắn, ngẩng đầu nhe răng.
Quang cầu sặc sỡ và hắc vụ nộ xà ầm ầm chạm vào nhau.
Ngụy Hàn không cần thấy kết quả, dùng hết tất cả khí lực còn lại, đánh về bên trái.
Bay ra ngoài, thân hình Mục Trạch như chim yến, nửa đoạn trên Trích Vân lâu đang nghiêng về phía sau, nhưng mà vô số đá vụn gạch gỗ, giống như mưa xối xả bắn nhanh tới hắn.
Mặt sau vang lên tiếng Ngụy Hàn gầm lên chói tai, Mục Trạch không khỏi run lên. Cục diện hỗn loạn như thế rất thích hợp địch nhân đánh lén hỗn chiến, Mục Trạch không am hiểu cận chiến, trước hết thoát ly cái chiến trường hỗn loạn này đã. Chỉ cần kéo giãn được cự ly, vậy chờ nhận lại lửa giận của mình đi!
Sắc mặt Mục Trạch tái mét, thân hình hắn như điện, bảo cung cầm trong tay.
Ánh mắt hắn rơi vào chòi nghỉ mát nơi hồ nhân tạo của Tiết phủ, khoảng cách từ nơi đó vừa đúng thích hợp mình phát huy sở trường, hơn nữa xung quanh đều không thể mai phục, chỗ duy nhất có thể mai phục, đó là chòi nghỉ mát kia! Nôn nóng lướt đi, Mục Trạch kéo mở bảo cung, một cây quang tiễn xuất hiện tại trên dây cung.
Quang mang chợt lóe.
Oanh!
Chòi nghỉ mát nổ thành bụi phấn, không có mai phục!
Trong lòng Mục Trạch khẽ buông lỏng, tốc độ cấp tốc tăng vọt, cơ hồ trong nháy mắt liền xuất hiện tại phía trên hồ nhân tạo.
Bây giờ, đến lúc phản kích rồi.
Mục Trạch xoay người đối diện Trích Vân lâu, hắn vừa đúng lúc nhìn thấy Ngụy Hàn chật vật xông ra ngoài, ngân đao trên tay đã mất, tâm Mục Trạch chợt nhảy, hít sâu một hơi, lần thứ hai kéo mở bảo cung!
Nhưng vào lúc này, kinh biến chợt sinh.
Phía dưới Hồ nhân tạo vốn tĩnh lặng không dao động, đột nhiên nổ tung.
Vô số băng tinh từ mặt hồ bay ra, giống như một chùm mưa xối xả óng ánh bắn nhanh đến Mục Trạch đang đứng giữa không trung.
Trong nước có người!
Sắc mặt Mục Trạch đại biến, những băng tinh kia rít lên làm khiếp đảm tâm hồn. Mà khiến cho hắn cảm thấy sợ hãi hơn nữa là những băng tinh kia, vậy mà đều ẩn chứa nhàn nhạt kiếm ý, chúng nó chính là vô số băng tinh tiểu kiếm.
Đáng chết!
Mục Trạch cưỡng ép xoay eo, thân thể tựa như rắn không xương, đột nhiên nhắm xuống phía dưới, tay kéo dây cung thả ra.
Quang tiễn chợt lóe, chìm vào trong mưa Băng Tinh.
Oanh!
Vô số băng tinh tiểu kiếm nổ thành bột mịn, toái mang như vụ.
Không khiến cho Mục Trạch kịp thở phào, một điểm hàn mang lạnh lẽo, phá vụ mà tới.
Kiếm ý băng lãnh sắc nhọn, bức thẳng tới giữa mi Mục Trạch, sắc mặt Mục Trạch lại biến.
Lúc này chiêu thức của hắn đã dùng hết, lực lượng huyết nhục trong cơ thể cũng nhất thời gián đoạn.
Hàn mang như tinh, chợt thúc đến.
Hắn buộc phải đưa bảo cung ra chắn trước mặt, đinh, một tiếng giòn vang, một cổ kiếm ý lạnh lẽo vô cùng, chìm vào thân cung.
Thình thịch!
Bảo cung giống như tượng băng nổ tan, Mục Trạch oa một cái mà phun ra một chùm huyết vụ, thân hình hốt hoảng lui về phía sau.
Tiếng rít khiến người rợn tóc gáy bỗng nhiên vang lên phía sau hắn, Mục Trạch hồn phách lên mây.
Băng tinh tiểu kiếm liên miên không dứt, đột nhiên từ mặt nước phía sau hắn bay ra, giống như hạt mưa đâm thẳng vào phía sau lưng hắn.
Thân thể Mục Trạch kịch liệt run rẩy giống như cái sàng, biểu tình trên mặt hắn đọng lại, thân thể lấy tốc độ có thể thấy biến thành tượng băng, băng tinh tiểu kiếm tiếp tục bắn nhanh, phanh, tượng băng vỡ tan.
Trên bầu trời, Đường Thiên giống như quỷ mỵ trống rỗng đột nhiên xuất hiện phía sau Ngụy Hàn.
Ngón tay hắn hơi nhếch, không gian pháp tắc tuyến mắt thường khó phân biệt phút chốc cuốn lên cổ Ngụy Hàn.
Con ngươi Ngụy Hàn đột nhiên giãn ra, không kịp cầu xin tha thứ, đầu lìa khỏi cổ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.