Chương trước
Chương sau
Năng lượng gió bão, giằng co tròn mười phút.
Sắc mặt Mai Thần Tú rất khó coi, mật độ năng lượng bên ngoài trở nên cực kỳ mỏng manh, mỏng đến tình trạng vượt quá tưởng tượng. Năng lượng toàn bộ Châu Nam cơ hồ bị cướp đoạt hết sạch.
Rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì?
Mai Thần Tú chưa từng nghe ai kể những chuyện như thế này.
"Đại nhân, mật độ năng lượng bên ngoài quá thấp." Trong giọng nói của sĩ quan phụ tá kèm theo sự kinh hoàng lắm: "Đã bắt đầu xuất hiện năng lượng phụ áp, chúng ta cần phải lập tức rời khỏi nơi đây!"
Bình thường mà nói, mật độ năng lượng bên trong chiến hạm cao hơn nhiều so với mật độ năng lượng trong không khí. Nhưng khi mật độ năng lượng ngoại giới vô cùng thưa thớt, thì sẽ sản sinh năng lượng phụ áp. Không khí mà năng lượng thưa thớt sẽ sản sinh hấp lực mạnh mẽ, khiến cho năng lượng bên trong chiến hạm trôi mất.
Toàn bộ tài liệu chế thành chiến hạm, cơ hồ đều là tài liệu giàu năng lượng, nếu trôi mất thì đối với cấu trúc của chiến hạm sẽ trở thành thương tổn vĩnh cửu.
Mai Thần Tú cắn chặt môi, sắc mặt hắn tái mét.
Chiến hạm hư hao đối với bọn họ mà nói, chắc chắn là một chuyện tai hại. Phải biết rằng, bọn họ còn ở Bạch sa châu cảnh nội, Bạch sa châu có ba binh đoàn bạch ngân, thực lực cơ bản ở trạng thái hoàn chỉnh.
Động tĩnh lớn như thế, Bạch sa châu mà không có tý phản ứng, đối phương vậy đều là ngu xuẩn rồi.
Nếu như đang chỉ huy là Quang Minh binh đoàn, Mai Thần Tú không sợ chút nào, dù cho binh đoàn số một Tác Bỉ hắn cũng không để vào mắt, nhưng hắn chỉ huy chính là một đội hải tặc. Dù cho nòng cốt đều là tinh nhuệ Quang Minh châu, nhưng mà trình độ của binh sĩ tầng cuối cùng khác nhiều so với binh đoàn bạch ngân.
Một khi bị binh đoàn bạch ngân cuốn lấy, vậy tình cảnh bọn họ lâm vào nguy hiểm.
Nhưng mà chân chính khiến cho Mai Thần Tú lựa chọn triệt thoái, là chiến hạm Hắc tiễn. Toàn bộ năng lượng trong không khí Châu Nam, tất cả đều bị chiến hạm Hắc tiễn hấp thu, năng lượng to lớn như thế, ngưng tụ ở bên trong một chiếc chiến hạm, bên trong rốt cuộc là cái gì?
Trong lòng Mai Thần Tú vừa hiếu kỳ, vừa kinh sợ.
Ở trong chiến đấu, năng lượng tụ tập đại quy mô như thế thường thường là điềm báo tiến công đại quy mô.
Lại nữa mấy đội hải tặc khác đã bắt đầu triệt thoái. Trong hoàn cảnh năng lượng phụ áp, nán lại càng lâu, tổn thương đối với chiến hạm sẽ càng lớn. Đến lúc đó, e rằng cơ hội thoát đi cũng không có.
Hơn nữa, bọn họ đối với chiến quả lần này kỳ thực đã tốt lắm rồi. Châu Nam ngũ tộc bị triệt để phá hủy, còn lại là một đám con nít, những tiểu hài tử này có thể quẩy lên chút sóng gió gì?
Mai Thần Tú cắn răng một cái: "Triệt!"
Cảm giác thất bại trong gang tấc cực kỳ tồi tệ, làm cho hắn lo lắng hơn nữa là biến hóa đang phát sinh trong chiến hạm Hắc tiễn. Không biết vì sao, cái biến hóa kinh người này làm hắn cảm thấy một tia uy hiếp mơ hồ.
Nhưng mà đồng bạn đã lựa chọn cũng không thể chỉ trích được, bảo tồn sinh lực, đối với hành động tiếp theo của bọn họ cũng cực kì quan trọng.
Mai Thần Tú thư giãn tâm tình, khôi phục lãnh tĩnh, ánh mắt hắn hiện lên một tia hàn quang.
Châu Nam có động tĩnh lớn như vậy, Bạch sa châu sao có thể không phát hiện ra? Kế tiếp, ba binh đoàn bạch ngân ở Bạch Sa nhất định sẽ theo đuổi không bỏ.
Có lẽ, là một cơ hội không tệ, những gia hỏa kia nhất định không thể ngờ, bản thân mình vào lúc này còn dám phản kích...
Một kế hoạch lớn mật từ trong lòng Mai Thần Tú hiện lên.
Khi chiến hạm Hắc tiễn trở lại trạng thái cũ, toàn bộ hải tặc đã vô tung vô ảnh. Vừa mới nhận được tân lực lượng là các đệ tử ngũ tộc, trở lại Châu Nam đã trở thành một mảnh phế tích, chỉ còn những đống hỗn độn, không ai sống sót, không khỏi cất tiếng khóc lớn.
Bọn họ chảy nước mắt, chôn cất thi thể thân nhân.
Trên bầu trời, trong mắt Thạch Sâm hiện lên vẻ không đành lòng: "Đại nhân, chúng ta có cần tới hỗ trợ hay không?"
Những người khác đứng gần hắn cũng tỏ ra trạng thái như thế.
"Không!" Ngoài dự đoán của mọi người, Đường Thiên gạt phăng không chút do dự, ánh mắt hắn nhìn chăm chú vào phế tích phía dưới, trầm giọng nói: "Sinh mệnh và tương lai bọn hắn là thân nhân bọn hắn dùng sinh mệnh đổi lấy. Chôn cất thân nhân, không ai có thể thay thế được, tựa như cừu hận và trách nhiệm của bọn họ, người khác không có tư cách hỗ trợ."
Thạch Sâm há miệng, hắn muốn nói cái gì, nhưng mà chẳng nói được tiếng nào.
"Cảm thấy ta rất lãnh khốc đúng không?" Đường Thiên không ngoái lại, không mở mắt, ngữ khí hắn vẫn cứ bình tĩnh: "Sinh mệnh chết đi đã chết đi, hi sinh đã hi sinh, đừng cho hi sinh trở nên không có giá trị."
"Tương lai bọn hắn, chẳng phải là vĩnh viễn gánh vác cừu hận? Ngươi không cảm thấy cái này đối với bọn họ mà nói, quá nặng nề không?" Lăng Hạ nhịn không được hỏi, nàng đối với phản ứng Đường Thiên, không bằng lòng chút nào.
Đường Thiên liếc nhìn Lăng Hạ: "Không sai, là nặng nề. Bọn họ không có quyền lựa chọn, vô luận bọn họ muốn hay không muốn, tương lai của bọn họ, là thân nhân dùng tính mệnh đổi lấy, thân nhân có một phần mong đợi và hi vọng, bọn họ phải gánh, đồng thời sống sót."
Lăng Hạ yên lặng.
"Đại nhân nói đúng!"
Là đám người Ngụy Hào, Vu Thanh Y, bọn họ vừa mới chôn cất xong thi thể thân nhân, ai nấy hai mắt sưng đỏ. Bọn họ vừa vặn nghe thấy những lời Đường Thiên nói, cảm thấy tựa như nói đúng tâm khảm. Bọn họ sưng đỏ con mắt, trọng tân tỏa sáng quang mang, bọn họ từ trong đau thương và bi thống tìm thấy tân mục tiêu.
"Có một phần thân nhân, phải sống tiếp!"
Những lời này quanh quẩn ở trong lòng mỗi người.
"Đương nhiên đúng!" Đường Thiên không chút khách khí hừ lạnh: "Hi vọng dùng sinh mệnh đổi lấy, vốn không phải để người nhu nhược! Liền điểm ấy đảm đương không xong, liền trách nhiệm như vậy cũng ngại nặng, hắn nên an nghỉ nơi đây."
Quang mang trong mắt đám người Vu Thanh Y, từng điểm sáng lên.
"Thần thiếu niên, chính là phải dũng cảm." Đường Thiên vỗ bộ ngực đến bộp bộp rung động, khuôn mặt rất ngạo nghễ: "Biết rõ thần thiếu niên dũng cảm là cái gì không? Không phải là không sợ, không ai có thể vĩnh viễn không sợ, mà là có sợ cũng phải tiến lên! Phế vật luôn kiếm có khiến bản thân mình ẩn núp co rút ăn mặc bi thương. Thần thiếu niên, chỉ có thể xông, xông lên phía trước! Không sợ, xông lên phía trước, sợ, cũng kiên trì xông lên phía trước. Bi thương, mang theo bi thương xông lên phía trước. Tuyệt vọng, vậy liều mạng tính mệnh xông lên phía trước. Nói cái gì nhìn không thấy hi vọng, nói cái gì uổng phí khí lực, đều là mượn cớ thôi, đã sắp chết mà chỉ biết ngồi chồm hổm khóc lóc ư? Đến cả dã thú bị nhốt trong lồng sắt, lúc trước hấp hối đều phải giãy dụa, vì sao lại không xông lên hả? Thần thiếu niên, nên xông lên phía trước, vĩnh viễn không ngừng, hừng hực xông!"
Đường Thiên một câu là một "Thần thiếu niên", thần tình khuôn mặt rất kiêu ngạo rắm thối, buồn cười không thể tả. Mà khi hắn nói đến "Hừng hực xông" thì giơ hai tay lên cao, khuôn mặt rất dữ tợn, giống như rít gào.
Không ai cười, mọi người đều bị chấn động mất rồi.
Lời nói ấu trĩ buồn cười, hành động ấu trĩ buồn cười, lại thẳng kích tâm linh con người.
Đường Thiên không để ý tới xung kích mà lời nói mang đến cho người khác, lời này vốn chẳng phải cho bọn hắn, đó chính là hắn nói cho bản thân mình! Một phen rít gào, hắn chỉ cảm giác nỗi lo lắng như có như không trong lồng ngực triệt để phát tiết sạch, thoải mái không thể hình dung. [Chương được dịch ở Bạch Ngọc sách]
Hắn nắm chặt tay, toàn thân sung mãn lực lượng, ý chí chiến đấu và chiến ý trong lòng, nhanh chóng tràn ra.
Không sai, ta chính là thần thiếu niên! Không sai, ta chính là luôn luôn phải xông lên như thế!
Không sai, ta chính là không ai có thể kháng cự!
Đường Thiên giơ hai tay lên cao, bỗng nhiên hắc hắc cười rộ.
Đám người Đường Thiên rời khỏi Châu Nam, nhanh chóng liền hội hợp với Đường Sửu chỉ huy Binh đoàn Vũ Yến và Khô Lâu đoàn. Bọn họ cắt đường phản hồi Thương châu, đồng hành còn có Từ Tấn.
Nguyên nhân khiến cho Đường Thiên lựa chọn trực tiếp ly khai, là nghe nói nơi ở, bây giờ kín người hết chỗ. Lần trước hắn giải cứu nữ quyến, tuyệt đại đa số đều là thế gia tiểu thư của các châu phụ cận Bạch sa châu. Lúc này, mỗi gia tộc dồn dập tới cửa đáp tạ Đường Thiên ân cứu mạng, nghe nói không riêng biệt viện Đường Thiên ghép phòng dồn giường, mà tửu điếm xung quanh đó đều chật ních cả.
Trong đó rất nhiều gia tộc đều là gia tộc phi thường có lực ảnh hưởng, đến tân nhậm châu chủ cũng không thể không dừng việc đang làm tự mình tiếp khách.
Đường Thiên vừa nghĩ đến tràng cảnh kia, da đầu tê dại, không chút do dự phản hồi.
Về phần những gia tộc kia, Đường Thiên ném toàn bộ cho Tần Ngữ Nhiên, Tần Ngữ Nhiên xử thế lão luyện, lại có Thu di ở bên giúp đỡ, Đường Thiên hoàn toàn yên tâm. Bản thân mình làm núi dựa của nàng, thêm nữa với giao tình Bạch sa châu, tin là không ai dám xằng bậy đối với nàng.
Vung tay lên chưởng quỹ Đường Thiên yên tâm thoải mái dẫn dắt mọi người phản hồi Thương châu.
Đi một thời gian dài như vậy, cũng nên quay về.
Sinh hoạt gần đây của Binh tương đối thong dong. Đốt mấy đám cháy ở Phồn Tinh châu, cuối cùng Phồn Tinh châu đánh hơi thấy nguy cơ, lập tức phái người đến đây đàm phán.
Con muỗi cũng ép ra hai lượng dầu, Binh thêm cả Hạc trầm tĩnh lý trí, Phồn Tinh châu không thể không cắn răng trả cái giá thật lớn.
Tình cảnh Phồn Tinh châu cực kỳ tồi tệ, bọn họ cần phải bằng tốc độ nhanh nhất, dập tắt lửa ở hậu viện hỏa. Chỉ có như vậy, bọn họ mới có thể chuyên tâm mà đối phó mỗi châu đã rục rịch muốn động ở xung quanh.
Trên thực tế, cao tầng Phồn Tinh châu đã minh bạch bọn họ đã rất khó đơn thuần bằng vào thực lực của bản thân mình bảo trụ Phồn Tinh châu.
Phồn Tinh châu suy yếu, đã bộc lộ ra rồi. Mỗi một châu gần đó tựa như bầy sói, chờ đợi thời cơ, chuẩn bị nhào lên cắn cho một miếng thật đau.
Chẳng mấy chốc, sứ giả Phồn Tinh châu đến Thương châu lần thứ hai.
Phồn Tinh châu cần có một vị minh hữu, một vị minh hữu có cường lực, chỉ có một vị minh hữu thế lực mạnh mới có thể chấn nhiếp quần sói xung quanh. Rất hiển nhiên, Thương châu với quần thần bí nhân phù hợp yêu cầu này. Liên tục đánh bại hai binh đoàn bạch ngân Phồn Tinh châu, còn có cả Sâm Lâm kiếm bảo cổ quái, đủ hiển lộ thực lực của đối phương.
Thương châu cái mảnh tiểu châu hẻo lánh cằn cỗi, nghênh đón thật nhiều trinh sát trước đó chưa từng có.
Thương châu diễn một loạt biểu hiện, hấp dẫn ánh mắt mỗi châu xung quanh. Mọi người đối với thế lực thần bí đột nhiên quật khởi, cực kỳ tò mò.
Binh cũng không cấm nghiêm, hắn biết rõ bản thân mình có thể thủ thắng, có rất nhiều chỗ may mắn. Trên thực tế thực lực trong tay hắn tương đối hữu hạn, điển hình miệng cọp gan thỏ. Hắn dứt khoát không để ý tới đám trinh sát, mà nhất tâm thao luyện thuộc hạ binh sĩ.
Tin tức tốt là, có không ít người thực lực không tệ chạy tới tìm nơi nương tựa, hi vọng gia nhập vào Thương châu binh đoàn.
Binh biết rõ, bên trong này tất nhiên có cơ sở ngầm của nhiều thế lực khác, nhưng mà tất cả đều thu không loại một ai. Không phải đùa giỡn, cơ sở ngầm cũng là sức lao động a!
Hiện tại Binh cần gấp sức lao động.
Điều kiện tại Thương châu, bây giờ đã không theo kịp phát triển của bọn họ. Tỷ như hải khẩu quá nhỏ, thuyền hơi lớn một chút là không thể tiến nhập. Theo góc độ phòng thủ mà nói, cái này đương nhiên là tương đối có lợi, nhưng mà theo góc độ thương nghiệp, cái này là trở ngại lớn cho sản vật lưu thông.
Tương lai hắc kim Sản vật Thương châu và Sản vật Thiên lộ, đều sẽ từ Thương châu lưu thông ra ngoài.
Trừ cái đó ra, xung quanh hải khẩu cần tu kiến pháo đài. Không có pháo đài trấn giữ cửa biển, địch nhân có thể thoải mái tiến nhập Thương châu, đó chính là chuyện Binh tuyệt đối vô pháp khoan dung.
Công trình như thế đều cần phải đại lượng sức lao động. Nhân khẩu Thương châu vốn ít đến thương cảm.
Bị ép dọc ép ngang tới phát điên Binh gào thét trong lòng.
Xin đó, cơ sở ngầm gì gì đó, đưa tới nhiều chút nữa đi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.