Không vui! Thiếu niên rất không vui. Tần Ngữ Nhiên mở mắt, chiếc giường mềm mại ấm áp, không khí thoang thoảng mùi hương nàng yêu thích, phòng ngủ yên tĩnh u nhã, như giữa cơn mơ. Nàng lười biếng chậm rãi xoay người, rời giường, rửa mặt xong xuôi bắt đầu nhàn nhã ăn sáng uống trà, nghe hầu gái nói chuyện ríu rít, Mãnh Nam đại ca sáng sớm đã tới sân huấn luyện, nàng ngạc nhiên một chút, theo bản năng đặt miếng bánh trên tay xuống. Sân huấn luyện? Nàng rất ngạc nhiên, trận chiến ngày hôm qua nàng còn không muốn nhớ lại. Sự tuyệt vọng và sợ hãi hầu như chiếm trọn thân thể vài trong lòng nàng, khiến nàng không cách nào giãy dụa. Không riêng gì nàng, kể cả Bạch Hiểu cũng phải chịu áp lực trong lòng cực kỳ kinh khủng, từ chuyện tới giờ hắn vẫn chưa rời giường có thể thấy được. Những hộ vệ tinh nhuệ được mời chào với giá cao giờ cũng xơ xác bơ phờ. Mà lúc này Mãnh Nam đại ca lại chạy tới sân huấn luyện. . . Chiến đấu hôm qua theo lý thuyết người mệt nhọc nhất chính là gã, sao lại như chẳng liên quan gì vậy? Chẳng lẽ trong mắt gã chiến đấu chẳng có gì đáng kể ư? Tần Ngữ Nhiên quyết định tới xem xem. Nàng ăn xong bữa sáng liền không chờ nổi nữa, đi thẳng về phía sân huấn luyện. Khi nàng tới sân huấn luyện lập tức phát hiện ngoài sân bu đầy người với người. "Đám người này thật quá biến thái! Phối hợp như vậy cũng làm được ư?" "Hiệu suất đồng bộ cực cao. . . Chắc chắn hơn 80%! Lạy chúa tôi! Mình gặp phải ai thế này!" "Bọn họ rốt cuộc là ai?" Vây quanh bên ngoài đều là hộ vệ của con tàu. Bọn họ là tinh nhuệ được dì Thu mời chào với giá cao, mỗi người đều có ít nhất năm năm tòng quân, thành thạo chiến trận, thực lực cá nhân xuất chúng, là tinh nhuệ của các châu. Thế nhưng lúc này gương mặt các tinh nhuệ chỉ đầy khiếp sợ, gương mặt thi như gặp chuyện lạ, thi thoảng lại ồ lên không ngừng. Tần Ngữ Nhiên càng thêm hiếu kỳ, nàng không làm kinh động những người khác, cũng mon men vào. Xuyên qua pha lê trên mặt đất, tình cảnh trong sân huấn luyện lọt hết vào đáy mắt nàng, nàng lập tức hiểu ra, hóa ra là những hộ vệ dưới tay Mãnh Nam đại ca. Thạch Sâm khi tỉnh lại, biết Đường Thiên đang huấn luyện, cực kỳ xấu hổ. Từ lúc nào người thủ lĩnh thì tu luyện mà thủ hạ lại lười biếng? Chuyện nực cười này sao lại xảy ra trên người U Châu Quỷ Kỵ nổi danh tinh nhuệ được? Những U Châu Quỷ Kỵ khác cũng xấu hổ không thôi, thực lực không bằng đại nhân thì cũng thôi, ngay chăm chỉ cũng không sánh nổi đại nhân, vậy thật đáng chết! Hơn nữa chiến đấu hôm qua hoàn toàn là đại nhân một mình tác chiến, bọn họ không phát huy được chút tác dụng nào. U Châu Quỷ Kỵ tự xung là tinh anh nhưng lại phải nhận an toàn dưới sự che chở của ông chủ, còn gì nhục nhã hơn điều này? Huống hồ người chủ này còn đối đãi với bọn họ vô cùng tốt. Bọn họ nói hai lời, đòng loạt lao về phía sân huấn luyện, bắt đầu huấn luyện. Thạch Sâm trong lòng bất chấp, nếu sau này chiến tranh đều cần thủ lĩnh lao trước nhất, vậy bọn họ còn có tác dụng gì? Chiến tranh là chuyện duy nhất mà đám già nua bọn họ có thể làm được, tuyệt đối không thể để lưu lạc đến mức đó! Người theo hắn đều là lão binh, mỗi người đều kiêu căng tự mãn, đương nhiên không thể khoan dung, tất cả đều yêu cầu huấn luyện cường độ cao. Yêu cầu này được tất cả mọi người nhất trí đồng ý. Thạch Sâm nghĩ tới càng nhiều, nếu đại nhân đã đáp ứng cho bọn họ bổ sung người mới, như vậy phải chuẩn bị thật sớm, đã lâu rồi bọn họ không có nhân viên chỉnh tề. Bởi vậy mới có cảnh tượng trước mắt. "Thật không ngờ lại được thấy U Châu Quỷ Kỵ chân chính tại đây." Bên người vang lên giọng cảm khái và kinh ngạc của Bạch Hiểu, Tần Ngữ Nhiên lúc này mới phát hiện, không biết từ bao giờ Bạch Hiểu đã tới bên cạnh nàng. Thế nhưng nàng lại bị lời nói của Bạch Hiểu thu hút: "U Châu Quỷ Kỵ? Chẳng lẽ là đám U Châu Quỷ Kỵ rách nát kia?" "U Châu Quỷ Kỵ quả thật xuống dốc đã lâu, U Châu Quỷ Kỵ trên thị trường hiện giờ chín giả không được một thật, ngay cả người bản địa U Châu giờ cũng không mấy ai đồng ý tham gia kiểm tra Quỷ Kỵ. Thế nhưng những người này là U Châu Quỷ Kỵ chân chính." Bạch Hiểu nghiêm mặt nói. "U Châu Quỷ Kỵ chân chính?" Tần Ngữ Nhiên cảm nhận được vẻ trọng đại trong câu nói này. "U Châu Quỷ Kỵ chân chính, dũng mãnh thiệt chí, bền gan vững chí, kỷ luật sâm nghiêm, thành thạo chiến trận, là một trong những tinh binh cường đại nhất thiên hạ, đã từng là binh vương." Bạch Hiểu tập trung quan sát đám người Thạch Sâm tùy ý đổ mồ hôi trong sân, thở dài nói: "Hơn nữa những người này không ai không phải lão binh hơn mười năm. Điểm tiếc nuối duy nhất là bọn họ đã không còn trẻ nữa. Nếu bọn họ trẻ ra mười tuổi, chỉ bốn mươi sáu người cũng tuyệt đối là một lực lượng không thể lơ là." Tần Ngữ Nhiên lúc này mới chú ý tới thái dương hoa râm của Thạch Sâm đã ướt đẫm mồ hôi, trong lòng không nỡ: "Sao bọn họ vẫn ra sức tập luyện như vậy? Tuổi tác đã cao rồi mà!" Bạch Hiểu ngẩn ra nói: "Có lẽ là thói quen, thói quen trong quân lữ lâu ngày không phải một hai ngày là thay đổi được. Ta đã từng gặp nhiều lão binh, có một số người vẫn duy trì thói quen huấn luyện, tới khi không thể huấn luyện nổi mới thôi." Hắn tiếp tục nói đầy ẩn ý: "Thật tò mò về lai lịch mãnh huynh. Binh hộp nguyên ấn chưa từng nghe nói tới, lại còn số lượng Băng Lam Chi Thương nhiều tới kinh người, hộ vệ xung quanh lại là U Châu Quỷ Kỵ chân chính, gia tộc của Mãnh huynh sợ rằng còn kinh khủng hơn trong tưởng tượng." Tần Ngữ Nhiên liếc mắt nhìn Bạch Hiểu, tiếp đó mới thu lại ánh mắt: "Vậy cũng có liên quan gì tới chúng ta? Ta chỉ biết Mãnh đại ca cứu ta một mạng, hơn nữa nếu đúng là vậy làm bằng hữu dẫu sao cũng tốt hơn làm kẻ địch." Bạch Hiểu rộng rãi thoải mái, khen ngợi: "Vẫn là Ngữ Nhiên thấu tiệt! Là ngu huynh cả nghĩ rồi!" Tần Ngữ Nhiên mỉm cười xinh đẹp: "Bạch Hiểu đại ca đã giúp muội rất nhiều mà." Nàng cũng cực kỳ cảm kích Bạch Hiểu, trong lúc nguy cấp có dũng khí dũng cảm đứng ra, điều này không phải ai cũngc ó thể làm được. Nàng không muốn thấy hai người trở mặt thành thù, làm bằng hữu là tốt nhất, Bạch Hiểu đại ca đường thăng tiến rộng mở lại khôn khéo, nếu có sự giúp đỡ của hắn, Mãnh Nam đại ca chắc chắn sẽ kiếm được rất nhiều tiền. Có bọn Thạch Sâm thu hút ánh mắt, việc tu luyện của Đường Thiên lại không dễ thấy. Đường Thiên tu luyện liền bốn tiếng mới ngừng lại, chuẩn bị về phòng tắm. Mới rời sân huấn luyện đã gặp Bạch Hiểu và Tần Ngữ Nhiên, Bạch Hiểu cười nói: "Mãnh huynh thật chăm chỉ, chẳng trách lợi hại như vậy, tiểu đệ bái phục." Đường Thiên không chút khiêm tốn, coi như đương nhiên gật đầu: "Đương nhiên rồi, vì ta muốn trở nên lợi hại mà, ta còn nhiều chuyện phải làm, không thể lãng phí thời gian được." Bạch Hiểu choáng váng, hắn không ngờ Đường Thiên lại nói vậy. Song lúc này vẻ mặt Đường Thiên khi nói chuyện lại cực kfy chăm chú, có thể cảm nhận rõ rệt đây là suy nghĩ chân thật trong lòng gã. Đường Thiên vỗ vỗ vai Bạch Hiểu, khuyên nhủ: "Tiểu Bạch, ngươi phải chăm chỉ vào! Mồ hôi sẽ không lừa người! Ta đi tắm đây!" Để lại Bạch Hiểu gương mặt lúc xanh lúc đỏ, đột nhiên trong lòng hắn cực kỳ hổ thẹn. Hắn vốn xuất thân cao quý, thiên phú kinh người, tuổi trẻ đã gây dựng được thanh danh vang dội, vân du thiên hạ, kết giao bằng hữu, bàn luận trên trời dưới biển, hắn luôn nhàn nhã tự đắc, hưởng thụ cuộc sống. Mỗi người đều khen hắn không dứt miệng, ai nấy đều nói hắn tương lai tiền đồ vô lượng. Nhưng, lời nói vừa rồi của Mãnh Nam giản dị tự nhiên nhưng lại như cơn hồng thủy khiến hắn chân động không nói nên lời. Một người mạnh hơn hắn lại nói với hắn không thể lãng phí thời gian, mồ hôi sẽ không lừa người. Tần Ngữ Nhiên che miệng, suýt nữa la lên thất thanh, nàng không ngờ Mãnh đại ca lại làm vậy. Trong lòng nàng đầy lo lắng, Bạch Hiểu kiêng căng tự mãn sao có thể khoan dung trước sỉ nhục như vậy? Lại còn, Tiểu Bạch. . . Sắc mặt lúc xanh lúc trắng của Bạch Hiểu dần khôi phục lại bình thường, hắn ngẩng đầu dậy, cười khổ: "Ta không bằng mãnh huynh!" Đối với Mãnh Nam, hắn vừa bội phục vừa hâm mộ, bội phục là đấu chí và chăm chỉ, mà hâm mộ là gã đã hiểu rõ mục tiêu của mình, chiến ý đấu chí hừng hực phả thẳng vào mặt, có thể cảm nhận rõ ràng được khát vọng mãnh liệt không hề che dấu dưới lớp mồ hôi đó. Vì còn chuyện muốn làm. Việc mà mình thật sự muốn làm là gì? Hắn bỗngt hấy mờ mịt, đột nhiên hắn lại hiểu rõ, đây mới là chuyện mà giờ hắn cần suy nghĩ và làm sáng tỏ. Trong lòng hắn tràn ngập cảm tạ với Mãnh Nam, nếu không phải Mãnh Nam, sợ rằng mĩnh vẫn tự cho tiêu sái, tiếp tục sống hưởng thụ, mà trên thực tế chỉ là ngây ngây dại dại buông thả mà thôi. Hôm nay đã có tin hạm đội Bạch Sa Châu đích thân tới đón tiếp hộ tống, khic hiến hạm Huyết Mộc tới Bạch Sa Châu, cả Bạch Sa Châu hoan nghênh nhiệt liệt. Tần Ngữ Nhiên được khen tặng là "Giọng Ca Linh Hồn", trong Thánh Vực Vạn Châu có danh vọng cực cao. Nàng tới nơi này được giới quyền quý của các châu hoan nghênh nhiệt liệt. "Ồ ồ, nhiều người vậy à!" Đường Thiên nhìn dòng người lít nha lít nhít bên dưới, líu lưỡi không thôi. "Mãnh đại ca, huynh không đi cùng bọn muội thật à?" Tần Ngữ Nhiên chớp chớp đôi mắt nhìn Đường Thiên, sắc mặt cầu mong. "Không đi theo được." Đường Thiên lắc đầu liên tục: "Ta còn muốn mua đồ nữa." Bạch Hiểu rõ ràng nghĩ chu đáo hơn, hắn cười nói: "Mãnh huynh thích yên tĩnh vậy đệ cũng không miễn cưỡng. Đệ đã đặt phòng giúp huynh tại quán rượu Bạch Sa, bọn huynh cứ vào ở là được. Mãnh huynh xin đừng chê đệ lắm chuyện, đệ vẫn nhớ mong chỗ Băng Lam Chi Thương trên tay Mãnh huynh, nhớ lưu cho đệ một phần nhé." Đường Thiên cười ha hả: "Yên tâm đi, ngươi muốn bao nhiêu có bấy nhiêu." Bạch Hiểu trong lòng thầm run lên, chẳng lẽ ngoài bó kia gã này vẫn còn nữa? Đột nhiên hắn bỗng hoài nghi năng lực tài chính của mình. Hắn đã gửi thư cho thầy của mình, quyết định tới lúc đó liên lạc thêm vài nhà, tiêu thụ hết chỗ Băng Lam Chi Thương này. Thấy Bạch Hiểu đã có sắp xếp, Tần Ngữ Nhiên cũng yên tâm hơn. Chiến hạm nhanh chóng đáp vào bên tàu, bên ngoài vang lên tiếng ầm ầm. Đường Thiên vuốt cằm lầm bầm: "Ồ, ta đang bảo sao khung cảnh này quen thuộc như vậy, đây không phải cảnh Ma Địch thường xuyên gây ra sao? Ai, nếu có thể đem Ma Địch theo làm xiếc chắc chắn sẽ rất nóng bỏng, không biết có kiếm được tiền không…" Tần Ngữ Nhiên hai mắt sáng rực: "Ma Địch?" Hai chữ này hiển nhiên có liên quan tới âm nhạc. "Tiểu thư, chúng ta phải ra ngoài." Dì Thu đứng bên nhắc nhở. Tần Ngữ Nhiên âm thầm ghi nhớ trong lòng, chỉnh trang lại y phục, mỉm cười xinh xắn với Đường Thiên: "Mãnh đại ca, muội đi trước nhé." Khi Tần Ngữ Nhiên ra khỏi chiến hạm, đám người bên ngaoì lập tức bùng nổ. "Tần tiểu thư có vẻ rất được hoan nghênh." Nhìn qua cửa sổ, Thạch Sâm nói. Đường Thiên vuốt cằm, gã càng lúc càng cảm thấy kéo Ma Địch tới kiếm tiền quả là ý tưởng hay!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]