Barbara là một người lùn xanh bình thường nhất không có điểm nào hơn g, trong đội ngũ cũng chẳng dễ thấy. Thực lực hắn thấp kém, luôn bị người khác bắt nạt, thế nhưng tính cách hắn khéo đưa đẩy, biết cách nịnh bợ, ngược lại sống cũng tạm ổn. Vốn hắn cho rằng cuộc sống cứ ngơ ngơ ngác ngác như vậy, thi thoảng tới đánh chiếm dịa bàn Thánh Vực, đẫu sao mỗi lần cũng chỉ cần nhìn đại đội đi là được. Mãi tới tận lần này, hắn nghe lão đại hô lớn "kẻ xâm nhập", cái đầu ngơ ngác của hắn như bị chớp giật bổ trúng, vô số chuyện xưa nhấn chìm hắn. Năm đó hắn bị đại nhân bắt được như thế nào, lại làm sao trợ giúp đại nhân vượt qua biển lam, tiến vào Thánh Vực. Vốn hắn tưởng mình chắc chắn sẽ bị giết người diệt khẩu, không ngờ cuối cùng đại nhân lại thả hắn đi. Không ai biết, vị đại nhân hắn đã từng giúp đỡ lại là "kẻ xâm nhập" từng khiến cả thế giới người lùn xanh run rẩy! Trong lịch sử người lùn xanh, trước nay chưa từng có ai đem tới thương tích và sợ hãi kinh khủng như vậy. Cho dù đã nhiều năm qua đi, vết thương đó vẫn chưa lành sẹo. Người lùn xanh sùng bái cường giả, Barbara biết, trong số người lùn xanh cũng có rất nhiều tinh anh địa vị cao siêu âm thầm sùng bái đại nhân. Điều này khién Barbara âm thầm đắc ý, những tên kia chắc chắn không biết mình đã từng trợ giúp đị nhân, là tùy tùng trung thành nhất của người. Thật ra đại nhân rất dễ chung sống, Barbara có phần hoài niệm. Điều duy nhất khiến Barbara bất mãn là năm xưa mình cầu xin đại nhân đem mình đi theo, kết quả bị cự tuyệt, người không dẫn hắn đi mà một mình rời khỏi. Barbara thương tâm rất lâu, mười năm qua trôi đi thật sự vô vị, làm gì cũng chẳng có hứng thú. Hắn vốn không phải người cần cù, trải qua quãng thời gian kinh tâm động phách đó, những người lùn xanh khác trong mắt hắn chẳng khác nào cặn bã. Tới giờ hắn vẫn nhung nhớ quãng thời gian đó. Mỗi lần người lùn xanh khác nhắc tói đại nhân, hắn đều cực kỳ kiêu hãnh vào tự hào. Cho nên khi lão đại kinh hãi hô lớn như vậy, hắn lập tức giật mình, vội vàng nhìn lại. Mười năm, mười sáu năm trôi qua, chẳng lẽ đại nhân trở về? Khi hắn rướn cổ cố nhìn, phản ứng đầu tiên không khỏi cả kinh, đúng là đại nhân! Thế nhưng khi hắn quan sát tỉ mỉ vẫn phát hiện vài điểm sai biệt, tuổi tác, quá trẻ. . . Cứ như đại nhân trẻ ra rất nhiều tuổi. . . Chờ đã! Barbara đột nhiên nhớ ra đại nhân từng vô tình nói, người có con trai! Chẳng lẽ. . . Barbara lập tứ kích động hẳn lên, hắn càng nhìn càng thấy giống, chỉ có điều hai hàng lông mày của thiếu niên càng thêm anh khí, càng kiêu ngạo khó thuần. Càng nhìn Barbara càng thấy đúng, hắn vô cùng kích động, con trai của đại nhân, thiếu chủ! Không biết vì sao trái tim hắn vốn yên lặng bỗng sống động lại, cuộc sống vốn ảm đạm không chút ánh sáng đột nhiên nhiều thêm màu sắc tươi sáng, toàn bộ thế giới trở nên bất đồng. Đúng là mình không cách nào quên những ngày tháng năm xưa? Cứ ngơ ngơ ngác ngác sống như vậy, mình chịu đủ lắm rồi? Barbara thấp bé gầy gò nắm chặt năm tay, toàn thân không tự chủ run rẩy, trong cơ thể như có thứ gì đang thức tỉnh, là hiếu kỳ với thế giới này ư? Là khát vọng chôn sâu trong nội tâm? Là bóng lưng trong ký ức không cách nào xóa nhòa? Là những tiếng cổ vũ thi thoảng lại vang lên trong đầu? "Barbara, cố lên! Tuy ngươi chẳng qua chỉ là người hầu tạm thời của ta, thế nhưng ta không cần một tên rác rưởi!" "Đừng coi thường bản thân, Barbara!" "Ngươi không phải kẻ hè nhát, Barbara!" "Xem ra cũng không tệ, bị thương không nặng lắm, không đến nỗi lãng phí thuốc chữa thương của ta, thứ này rất đắt." "Làm tốt lắm, Barbara!" "Trở về đi, Barbara, ngươi chắc chắn sẽ trở thành anh hùng của người lùn xanh…" Barbara bỗng thấy sống mũi cay cay, nước mắt đảo quanh viền mắt, đại nhân, thuộc hạ kihến người thất vọng rồi, thuộc hạ không trở thành anh hùng của người lùn xanh… Đồng bọn xung quanh đều liều mạng chạy trốn, Barbara lại rướn cổ, cố nhìn tới. Trong ánh mắt dần mơ hồ, bóng người kia hợp cùng ký ức, nước mắt Barbara không nhịn nổi trào mi. Thôn Hồng Thảo. Tuy thắng lợi tới theo một cách chẳng thể hiểu nổi, thế nhưng tốt xấu gì cũng là thắng lợi, thần kinh mọi người vốn đang căng thẳng cực độ, lúc này hoàn toàn nới lỏng, ai nấy co quắp ngồi xuống đất. Đám người Đường Thiên giữa đoàn người co quắp này, quả thật rất bắt mắt. Đầu óc trống rỗng của Thạch Dũng lúc này mới chậm rãi khôi phục, tham lam hít thở từng ngụm không khí, cảm giác giữa làn ranh sinh tử này, thật sự rất khó tả. "Kẻ xâm nhập…' Đường Thiên lẩm bẩm. Tiểu Nhị tung bay tới khu vực người lùn xanh vừa tan rã, nơi đó rải rác đầy mâu gỗ. Tiểu Nhị nhặt một mũi mâu màu đen lên, mũi mây này khiến y co cảm giác cực kỳ nguy hiểm. Mũi lao đen thui rõ ràng dùng một loại cành cây chế tác thàn, quanh mũi lao tỏa ra một khí tức nhàn nhạt. Loại khí tức này. . . Đột nhiên Tiểu Nhị nghĩ tới Hạc, trên người Hạc có lúc cũng sinh ra khí tức tương tự. Có điều Tiểu Nhị nhíu mày, thả Phệ Hồn Diễm ra, Phệ Hồn Diễm như cá mập ngửi thấy mùi tanh, lập tức nhào về phía mâu đen. Phệ Hồn Diễm như một con rắn linh hoạt, quấn lấy mũi mâu, chỉ chốc lát sau, ánh sáng trên mũi mâu biên mất, đùng, rơi xuống mặt đất, bể nát. Trên Phệ Hồn Diễm có thêm một màu đe khó lòng nhận ra, nhắm mắt cảm nhận, Tiểu Nhị khó nén nổi vẻ mừng rỡ. Năng lực thôn phệ võ hồn của Phệ Hồn Diễm cực kỳ xuất sắc, luồng khí đen bị Phệ Hồn Diễm hút vào nhưng không tan hết. Luồng khí đen này tuy khác với những võ hồn khác mà Tiểu Nhị từng gặp, thế nhưng nó bao hàm một luồng khí tức viễn cổ cực kỳ tối nghĩa. Luồng khí tức này tu nhỏ như tơ nhện nhưng cấp bậc lại cực cao, với năng lực hiện tại của Phệ Hồn Diễm không cách nào hấp thu ngay được. Thế nhưng Tiểu Nhị lại biết những luồng khí đen này là liều thuốc bổ dưỡng tuyệt hảo cho Phệ Hồn Diễm. Tiểu Nhị lập tức thôi động Phệ Hồn Diễm, càn quét qua. Trong thôn trang, Thạch Dũng cẩn thận đứng một bên, nghe các đại nhân cãi vã. "Đây là một cơ hội tuyệt hảo! Thương Châu còn nhiều nơi đang diễn ra lam triều, ta đã hỏi bọn họ, sức mạnh của bọn họ căn bản không đủ để ngăn chặn, lúc này cần một anh hùng ra tay, ngăn cơn sóng dữ. . ." Binh đnag diễn thuyết hùng hồn. Thạch Dũng âm thầm gật đầu, nói đúng lắm, trong lúc này không ai đáng tin cậy hơn một anh hùng. Anh hùng, ngài mau ra tay đi. Hắn len lén liếc mắt nhìn Đường Thiên, thiếu niên này tuy tuổi rất trẻ nhưng lại là thủ lĩnh của đoàn người kia. Muốn làm thủ lĩnh một đội ngũ như vậy rất khó, nếu không phải năng lượng xuất húng vậy rõ ràng là thân phận cao quý. Thạch Dũng đương nhiên hướng về ý thứ hai hơn, thân phận cao quý. . . chẳng lẽ là con trai tộc trưởng nào đó của Dã Nhân châu? Mãnh Nam, cái tên này đúng là hợp với phong cách của Dã Nhân châu. Tuy các châu khác đều coi thường Dã Nhân châu, coi họ là man di, thế nhưng không ai dám nghi ngờ sự cường đại của Dã Nhân châu. Diện tích Dã Nhân châu rất lớn, bao hàm vô số tinh cầu, tuy đại đa số cằn cỗi, hoàn cảnh khốc liệt, thế nhưng nó cũng rèn luyện nên lực chiến đấu mạnh mẽ của dã nhân. Đại thể dã nhân dùng quần cư làm chủ, đây cũng là một trong nhữ nguyên nhân khiến các châu khác cho rằng Dã Nhân châu man hoang nguyên thủy. Thạch Dũng nghe xong hai câu lại bị Binh tìm cớ đuổi sang một bên. Mà Binh nhỏ giọng tiếp tục giật giây Đường Thiên: "Đây là cơ hội rất tốt, dù thế nào cũng phải nắm lấy Thương Châu. Chúng ta chỉ cần tích lũy lực lượng nhất định là có thể mở ra thông đạo nối liền Thiên Lộ và Thánh Vực. Chỉ cần chúng ta đẩy lui được lam triều lần này, vậy danh vọng của ngươi sẽ lên cao tới mức không ai sánh được, không ai lay động nổi. Nếu nói trước đó lam triều vẫn khiến chúng ta lo lắng, thế nhưng giờ ngươi chẳng phải có danh kẻ xâm nhập gì đó sao? Đây chính là chuyện một vốn bốn lời!" Lam triều cực kỳ kinh khủng, những người khác tránh còn chẳng kịp, thế nhưng với Binh lại là một cơ hội rất tốt. Hơn nữa biến cố của bầy người lùn xanh kia khiến hắn nhạy cảm tìm ra điểm có thể lợi dung. Hai thủ lĩnh người lùn xanh cùng hô "kẻ xâm nhập" đây chắc chắn không phải ngẫu nhiên. Đường Thiên tim đập thình thịch: "Ngươi đang nói kéo binh đoàn chòm Đại Hùng qua?" "Đúng vậy." Binh nhỏ giọng nói: "Thánh giả ở nơi này rất phỏ biến, nhưng khác với Thánh giả của Thiên Lộ có sở trường riêng. Thánh giả Thiên Lộ khống chế năng lượng tinh tế hơn xa Thánh giả nơi này, lý giải pháp tắc cũng cường đại hơn. Năng lượng ở đây quá mức dồi dào, dồi dào tới mức bọn họ hoàn toàn không cần lý giải sâu như vậy. Thế nhưng phương diện năng lượng, bọn họ lại mạnh hơn nhiều, hơn nữa tuy mặt tinh tế bọn họ không bằng Thánh giả Thiên Lộ, thế nhưng bọn họ đã quen khống chế năng lượng, chỉ cần khống chế không tinh tế, bọn họ có thể dễ dàng hoàn thành, đây là tài nguyên xây dựng binh đoàn cực tốt. Đương nhiên, chúng ta còn chưa gặp cường giả chân chính, phán đoán chưa chắc đã chính xác." "Hơn nữa, còn một chuyện rất quan trọng, vật liệu nơi này không có võ hồn. Với binh đoàn giáp máy, điẻm này cực kỳ quan trọng. Nghiên cứu hồn im của Sylar không được thuận lợi, tính năng lượng của hồn kim rất cao nhưng lại quá mềm. Sylar định dùng nó thay thế kinh mạch của giáp hồn máy. Kim loại nơi này không có võ hồn, càng thích hợp để rèn đúc, rất có thể sẽ nghiên cứu ra phương pháp phối chế kim loại mới. Sylar chắc chắn sẽ chế tạo ra nhưngx bộ giáp hồn máy cường đại hơn, loại giáp hồn máy hoàn toàn mới này sẽ lập đổ hoàn toàn lý luận trước đây. Giáp hồn máy sẽ trở kinh mạch thân thể nối dài, võ hồn của giáp máy sẽ phụ trợ, lúc tu luyện có thể tạo thành một vòng tuần hoàn mới. Như vậy nghĩa là, giáp hồn máy có thể tiến hóa!" Đường Thiên nghe Binh miêu tả xong cũng không khỏi mong đợi, gã không the tưởng tượng được, bộ giáp hồn máy như vậy sẽ cường đại tới mức nào. Binh lấy lại bình tĩnh, nói tiếp: "Nếu có thể mở thông đọa, chúng ta sẽ đứng trong thế bất bại, vì bất cứ lúc nào chúng ta cũng có thể tập kích sau lưng kẻ địch." Đường Thiên cảm giác chú già Binh nói không sai, nếu có một cứ điểm tại Thánh Vực sẽ cực kỳ có lợi. Nhưng đúng lúc này, bên ngoài bỗng rối loạn. "Đó là người lùn xanh…" "Trời đất ơi, ta thấy gì đây, người lùn xanh giơ cờ trắng đầu hàng ư?" Hai ngươi đưa mắt nhìn nhau, lao ra ngoài, chỉ thấy một người lùn xanh nhỏ bé gầy gò khua khua cây gậy gỗ, cuối cây gậy buộc một tấm vải trắng. "Đừng động thủ." "Ta không có ác ý!" . . . Mọi người hai mặt nhìn nhau, có điều quả thật không ai ra tay, nhiều người như vậy không cần để một người lùn xanh trong mắt. Người lùn xanh đi tới trước mặt Đường Thiên, cung kính hành lễ: "Thiếu chủ anh dũng, ta tên Barbara, là người hầu của đại nhân, cũng là phụ thân ngài!" Tất cả mọi người sửng sốt. Người hầu người lùn xanh… "Ra ngoài nói chuyện." SẮc mặt Đường Thiên không chút cảm xúc, đi ra ngoài nói đã, tên khốn kiếp kia. . . Barbara trong lòng giật thót, tâm tình thiếu chủ có vẻ không được tốt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]