Chương trước
Chương sau
Một cảm giác làm cho tâm thần lâng lâng lan tràn trong tâm hồn Văn Giang. Một nữ tử xinh đẹp từ trong không trung hiện ta, nhìn về hắn rồi mỉm cười.
Tâm thần Văn Giang run rẩy dữ dội, khuôn mặt mà hắn ngày đêm mong nhớ chân thực là thế, sinh động là vậy. Hắn vươn tay lên, như muốn chạm vào khuôn mặt kiều diễm đã xuất hiện vô số lần trong mơ kia.
Không đúng!
Là tưởng tượng mà thôi!
Một tia lý trí sau cùng giúp Văn Giang chợt tỉnh, đột nhiên cắn mạnh đầu lưỡi. Sự đau đớn cùng mùi máu tươi trong miệng đã giúp hắn trở nên tỉnh táo. Nữ tử trước mặt kia liền hóa thành một làn khói. Nhưng không biết vì sao trong lòng hắn bỗng đau xót không thôi.
Sắc mặt hắn trở nên tái nhợt, cảm giác tê dại quỷ dị này truyền tới từ sâu thẳm trong cơ thể.
Sao có thể thế được!
Rõ ràng mình đã khu trừ thứ đang ăn mòn kia ra khỏi hồn vực mà...
Văn Giang bỗng dưng ngẩng đầu lên, gắt gao nhìn về phía thân ảnh đang phiêu hốt trên đỉnh tháp kia, thân ảnh phảng phất như tùy thời có thể cưỡi gió đạp mây quay lại.
Trong mắt hắn, thân ảnh kia trở nên mơ hồ; mà làn khói vừa tản ra kia lại một lần nữa biến ảo thành thiếu nữ xinh đẹp. Sâu trong lòng Văn Giang gào thét không thôi. "Nữ thần của ta, nữ thần của ta!" Nhưng làn khói lại tán nhập vào mỗi ngóc ngách của hồn vực trong cơ thể hắn.
Hồn vực thật là lợi hại.
Ý niệm sau cùng này của Văn Giang vừa thoáng qua, khuôn mặt của hắn lập tức tái nhợt, nhưng lại toát lên nụ cười mãn nguyện từ nội tâm hắn.
Chết dưới ảo giác như thế này thật tốt.
Ma Địch lẳng lặng nhìn sinh cơ Văn Giang từ từ biến mất, mặt không nở nụ cười vui mừng. Gió khẽ thổi qua, trên khuôn mặt hắn lẳng lặng chảy xuôi một dòng nước mắt, hòa theo cùng gió.
Đệ thất sát, Tâm Vô Ưu, sát chiêu được sáng tạo chuyên dùng để kích sát thánh giai. Địch âm giống như một mầm mống độc tốt, bay vào lòng người rồi sau đó từ sâu trong nội tâm mỗi người hướng tới khát vọng cùng cực mà nuôi dưỡng nó, độc tính từ đó sẽ lan tràn theo thân thể để tới hồn vực.
Sau khi sử dụng đệ thất sát, cho dù đây là lần thi triển nhưng trên mặt Ma Địch vẫn bình tĩnh vô cùng.
Lực lượng của âm ba công diễn tấu từ âm nhạc thực là một thứ lực lượng cường hãn.
Trong khoảng thời gian ngắn, Ma Địch bỗng cảm thấy có chút buồn bực vô cớ. Những người kia đều là con người có tình cảm, trong lòng tất cả đều sẽ có những điểm yếu giấu kín trong nội tâm, dù che giấu sâu sắc thế nào cũng sẽ là điểm yếu chí mạng của bản thân.
Ma Địch tự cười bản thân, chính mình lại đau buồn vì cái chết của địch nhân sao?
Thực sự là lừa người lừa mình mà... Cũng may là Đường Thần Kinh không có ở đây, không thì...
Quả nhiên, bản thân mình còn không chịu nổi còn nói gì người khác...
Ma Địch cười ha ha, lo lắng trong lòng dần tan biến, ánh mắt đảo về phía Trương Minh Hách. Trương Minh Hách còn đang khổ sở chống đỡ. Khi thấy Ma Địch quay sang thì đột nhiên rùng mình, cảm giác như bị quái thú nhìn chằm chằm vậy.
Tâm Vô Ưu là sát chiêu được sáng tạo chuyên dùng đối phó với thánh giai, lợi dụng điểm mạnh nhất của thánh giai để đánh bại họ. Thánh giai có ý chí kiên định so với võ giả bình thường thì mạnh hơn rất nhiều, bọn họ khống chế bản thân cũng đạt tới được một trạng thái kinh người.
Người càng kiên cường, thì chỗ yếu đuối ở sâu trong lòng họ càng yếu ớt.
Mà những khát vọng trong lòng các thánh giai võ giả này thường được áp chế, bị áp chế càng mạnh thì khi bộc phát những khát vọng tối tăm này sẽ càng mãnh liệt. Mà những độc tính này sẽ lan tràn đến hồn vực của thánh giai thì đó là lại một chuyện then chốt khác nữa.
Đây mới là chỗ lợi hại của Tâm Vô Ưu, thực lực của đối phương càng mạnh thì uy lực của chiêu thức cũng sẽ càng mạnh.
Trương Minh Hách có thực lực không tồi, nhưng không phải là thánh giai võ giả, không có hồn vực nên tâm lực của bản thân cũng không mạnh mẽ; ảnh hưởng của Tâm Vô Ưu đối với hắn cũng không cường liệt như đối với Văn Giang, hơn nữa trong tay hắn còn có hoàng kim bí bảo Xích Đạo cấp Như Ý Khuyển.
Nhưng cho dù là vậy, hắn vẫn chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ được Tâm Vô Ưu mà thôi, mà mấy người khác đối với chiêu này đã thân đoạn khí tuyệt.
Bỗng nhiên, một ngân trảo từ đâu bay tới, nắm lấy Như Ý Khuyển trong tay Trương Minh Hách rồi đột nhiên kéo mạnh. Như Ý Khuyển đang trên tay Trương Minh Hách lập tức rơi xuống.
Quang mang của Như Ý Khuyển tăng vọt, nhưng mà ngân trảo gắt gao nắm chặt nó mặc cho Như Ý Khuyển giãy dụa như thế nào cũng không có ý buông ra.
Mất đi sự bảo hộ của Như Ý Khuyển, Trương Minh Hách không cố trụ được nữa, thân hình lảo đảo sau đó ngã lăn ra. Ma Địch thấy thế cũng không khỏi lắc đầu, bản thân hắn vốn xuất thân từ thế gia nên biết rõ những tên đệ tử thế gia kia thiếu sự lịch lãm giang hồ, không có kinh nghiệm trải nghiệm sự tàn nhẫn của cuộc sống, ý chí thì tương đối là yếu kém, khát vọng chiến đấu chiến thắng ở trong lòng bọn chúng cũng không đủ mạnh mẽ. Đây là bệnh chung của những tên công tử thế gia.
Đoan Mộc tò mò đánh giá Như Ý Khuyển, kẻ vừa dùng ngân trảo để tóm lấy Như Ý Khuyển chính là hắn. Đồ vật cao cấp như thế này nhìn xem một chút cũng có thể tăng thêm kiến thức lịch duyệt.
Xích Quang ở một bên thấy Như Ý Khuyển trong tay Đoan Mộc mà ao ước không thôi, tên gia hỏa này đồ vật tà môn ngoại đạo thật là nhiều.
Lúc này mọi người mới từ từ khôi phục lại từ trong chấn động, ánh mắt nhìn về phía Ma Địch đầy vẻ kính nể. Tuy rằng mọi người không biết Văn Giang nhưng mà hồn vực vừa rồi của Văn Giang hoàn toàn là sự thật.
Thánh giai, Ma Địch công tử vậy mà giết chết một tên võ giả thánh giai.
Hồn tướng lại có thể làm thịt thánh giai ngon lành như vậy là chuyện lần đầu tiên bọn họ chứng kiến.
Người quan tâm đến trận đấu này có rất nhiều, tin tức của Kình Ngư tinh thuộc Quang Minh võ hội liên tiếp chiến bại, với những người có tâm tư linh hoạt sớm đã đoán được Quang Minh võ hội nhất định sẽ động thủ đối với Tam Hồn thành.
Lúc trước, Tam Hồn thành tuy rằng đã bắt đầu bộc lộ tài năng của mình nhưng mà trong mắt của rất nhiều người chỉ là một tiểu thể lực không đáng nhắc tới. Mãi tới khi Tam Hồn thành bắt tay hợp tác cùng hiệp hội đại sư chòm sao Thiên Xứng thì mới bước một bước dài trên con đường trở thành cường giả. Càng là khi quan hệ của Tam Hồn thành và Đường Thiên được mọi người biết đến thì càng đưa đến nhiều sự chú ý hơn.
Bây giờ Tam Hồn thành muốn lặng lẽ phát triển cũng không thể được.
Đêm nay, chiến đấu trong căn cứ mới chỉ vừa mới bắt đầu. Ngay khi các tuyến dò xét phòng thủ quanh căn cứ bị kinh động, Tâm Vô Ưu của Ma Địch đã làm toàn thành như chìm sâu vào mộng đẹp. Nhưng mà khi đến được tai những tên ruồi muỗi trinh sát quanh Tam Hồn thành thì lại giống như tiếng sét đánh ngang Thiên Lộ.
Trong tiếng địch du dương lại ẩn chứa sát cơ khôn cùng, làm cho người khác khó lòng mà phát hiện được.
Thực lực của Ma Địch thực sự lại mạnh mẽ cực kỳ.
Mỗi tên ruồi muỗi trinh sát cực kỳ hoảng sợ, khi bọn chúng đưa tin về trung tâm thẩm định đánh giá, bọn chúng đánh giá Ma Địch ngang với các thánh giai đương thời. Mỗi nhà thẩm định đều nhất trí rằng Ma Địch tuy rằng lúc còn sống thực lực sâu không lường được, nhưng mà thân là Hồn tướng, bây giờ thực lực không còn như trước. Thực lực của hắn là đứng vào khoảng hạng 7000 trên Thiên Lộ bảng.
Nhưng mà...
Thời gian lặng lẽ trôi qua, ở bên trong căn cứ, không có một chút âm thanh đánh đấm nào vang ra, mà đám người Văn Giang cùng Trương Minh Hách không có một tên nào có thể đi ra ngoài. Toàn bộ ruồi muỗi trinh sát đều trợn tròn mắt kinh hãi, chỉ riêng điều này đã làm cho đám người kia cảm thấy kinh hãi vì những suy đoán hiện ra trong đầu mình.
Đám người xâm nhập đều đã bị làm thịt.
Thực lực của đám người Văn Giang và Trương Minh Hách nếu đem toàn thành Tam Hồn hủy diệt thì người không hề nghi ngờ, thế nhưng sao lại im hơi lặng tiếng thế này chứ, không có chút động tĩnh nào là sao. Điều này làm cho bao nhiêu người sởn hết tóc gáy.
Ở trong cái căn cứ đồng thau này, rốt cuộc là ẩn dấu bao nhiêu bí mật đây chứ?
Yêu cầu chấn nhiếp bọn đạo chích của Đường Sửu được hoàn thành một cách cực kỳ gọn gàng, toàn bộ tiểu thâu, trộm vặt, đạo tặc, cướp đêm, móc túi ở trong thành Tam Hồn đều lặn không sủi tăm. Nguyên bản là các võ giả còn ngang ngược rêu rao khắp nơi với thái độ bố láo thì bây giờ khi mua đồ vật để hỏi thăm tin tức thì mặt cười tươi như hoa, cẩn thận tưng li từng tí một.
Nhưng mà những cuộc thảo luận xoay quanh Ma Địch còn lâu mới có kết thúc. Ma Địch công tử đứng cô độc trên đỉnh tháp, bạch y tung bay, mang theo sắc thái như tranh vẽ, như dáng tiên thần, làm cho hắn nhanh chóng trở thành tình nhân trong mộng của vô số thiếu nữ; có nhiều thiếu phụ cũng đã mang tranh của Ma Địch mà đứng dưới đỉnh tháp ngóng lên, mong được nhìn thấy bóng dáng trong mơ nhưng lại không thành.
Mà Tâm Vô Ưu của hắn sau khi được mấy vị âm luật đại sư thưởng thức và khen ngợi thì càng nhanh chóng trở thành khúc nhạc được lưu hành rộng rãi. Người khác thổi Tâm Vô Ưu mang theo làn điệu ưu mỹ đến cực điểm, làm cho người khác như say trong mộng. Mà toàn bộ võ giả đi theo đường âm luật đều cố gắng nỗ lực từ khúc nhạc phổ hiểu ra chút đạo lý võ đạo trong đó. Thánh giai võ giả âm luật không phải là ít, nhưng âm võ giả có thể dùng một khúc nhạc kích sát thánh giai thì lại chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Mà Ma Địch lại là hồn tướng, điều đó lại càng làm cho truyền kỳ của hắn vang xa hơn. Chuyện cũ năm xưa của hắn không ngừng được khai thác để kinh doanh thông tin.
Mọi người sau chuyện này mới bừng tỉnh vì kinh sợ, mấy lời nói sơ sài trong sử sách có liên quan tới Ma Địch giờ cẩn thận suy nghĩ lại càng làm cho người khác mơ hồ thưởng thức hắn một cách mạnh mẽ sâu sắc hơn.
Đương nhiên là những chuyện này cùng Ma Địch không có quan hệ gì, nhưng làm cho hắn cảm thấy phiền phức là mỗi ngày ở cửa vào của căn cứ quân lính đều phải vây bắt một đám nữ tử xinh đẹp gióng trống mở cờ như tân lang đến đón tân nương, hướng vào trong căn cứ mà gào lớn.
"Ma Địch công tử, thiếp tới làm vợ chàng đây!"
"Ma Địch công tử, ta muốn được gả cho chàng!"
"Ma Địch công tử, ta muốn sinh cho chàng cả một đàn con"
"Ma Địch công tử! Xin hãy thu ta làm đồ đệ đi!"
…………….
Vẻ mặt của Ma Địch như phong thoảng vân du an nhàn tĩnh tọa, Đường Sửu đi ngang qua mặt hắn vừa đúng lúc có một nữ tử bên ngoài hô to:" Ma Địch công tử! Ta yêu người!"
Đường Sửu dừng lại, hướng ra ngoài cửa lườm một cái rồi thu hồi ánh mắt lẩm bẩm: "Thật đáng tiếc a, người và quỷ không đi cùng đường."
Gương mặt Ma Địch co rúm lại, Đường Sửu thì cứ như thế ngênh ngang mà đi.
Nhìn bóng lưng Đường Sửu đang xa dần, Ma Địch thiếu chút nữa đã cầm địch đồng trong tay táng cho tên gia hỏa này vài cái lên đầu rồi.
Công tử đã nổi danh rồi!
Bất quá lúc này đây, tâm thần của mọi người ở trong căn cứ đều đặt trên chiến trường Đại Hùng Tinh.
Hà Du Minh cảm thấy mình như muốn điên thật rồi, mình là ai chứ? Sao mà các ngươi lại nhìn ta chằm chằm vậy, ta không phải người đánh đàn, lẽ nào người không thích người chơi đàn sao?
Ở phía sau cuồng phong kiếm quang âm thanh đáng sợ làm cho người khác rợn gáy, nơi mà nó đi qua cát bay đá chạy, tất cả mọi thứ đều bị nghiền nát.
Hà Du Minh tận mắt trông thấy một tòa tiểu sơn cao hơn một trăm trượng bị cuồng phong kiếm quang trực tiếp nghiền nát, đá rơi như mưa, xối xả bay theo phía sau hắn, bắn tới liên tục trên lưng hắn đau nhức không thôi. Tốc độ của cuồng phong kiếm quang không hạ thấp chút nào…
Thánh giai mà phải chật vật như vậy sao? Tốt xấu gì ta cũng là thánh giai cơ mà, Hà Du Minh lúc này đây đang rất tức giận với chính bản thân mình, vì mình lại đi tu luyện kiếm pháp? Vì cái gì mà mình lại không phải tu luyện khinh công mà phong thánh chứ?
Ai đó tới cứu ta với….
Bỗng nhiên tâm thần Hà Du Minh chợt động. Ở phía trước có rất nhiều người, mắt hắn sáng ngời như sao, trên mặt lộ ra vẻ mừng như điên.
Lão thiên a lão thiên, người cuối cùng cũng mở mắt giúp ta rồi! Lão thiên à, người cuối cùng cũng không nỡ nhìn ta gặp nạn nha.
Trong tâm trí Hà Du Minh lúc này đang mừngnhư bắt được vàng, hắn hướng về đoàn người kia chạy hùng hục về hướng đó.
Bạch kình binh đoàn đang đi rất nhanh tới, ở 2 bên nó là Huyền kình binh đoàn và Lam kình binh đoàn bảo hộ 2 bên sườn. Phù Yến ở trong đội ngũ tiền phương xung phong, hắn rất tự tin đối với bản thân mình, dù cho đối mặt với thánh giai hắn cũng không sợ chút nào.
Binh đoàn di chuyển theo đội hình kim cương, đem cả binh đoàn thủ hộ vững vàng, để tránh không bị độc tố xâm nhập vào trong.
"Lệnh cho tam quân chuẩn bị tăng tốc!" Phù Yến trầm giọng nói:"Chúng ta cần phải đẩy nhanh tốc độ hành quân, nhanh chóng chạy tới hùng trứng, chỉ cần chiếm lĩnh được hùng trứng, tiêu diệt Đường Thiên, như vậy chúng ta mới có thể coi là chân chính thắng lợi."
Nhớ tới mấy lần trước sa lầy trong chiến tranh, trong lòng hắn vẫn còn có chút sợ hãi, chiến đấu như vậy hắn tuyệt đối không muốn lặp lại lần nữa. Dù cho bây giờ nhớ lại hắn cũng cảm thấy đau khổ không thôi. Bạn đang xem tại Truyện FULL - thegioitruyen.com
Quan trọng nhất là thời gian bọn họ không có nhiều, kéo dài càng lâu thì ưu thế của họ lại càng nhỏ đi.
Song Phù Yến cũng không buông lỏng cảnh giác, tam quân tiến tới nhưng vẫn bảo trì phòng thủ xung quanh. Sài Lang binh đoàn xuất quỷ nhập thần đến không ai hay đi không ai biết, còn có một chi Cao Nguyên binh đoàn, bọn họ càng như biến mất trong không khí vậy. Điều này càng làm cho Phù Yến cùng binh sĩ không dám thả lỏng chút nào, trái lại càng làm cho áp lực duy trì liên tục tăng lên gấp bội, trong vô thức thể lực tiêu hao càng lúc càng nhiều.
Bỗng nhiên Phù Yến quát lớn:"Dừng!"
Tam quân đột nhiên dừng lại, phòng bị xung quanh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.