Chương trước
Chương sau
Đinh!
Từng thanh âm giòn tan, ngân sương nhiễm lên đao mang ngân lam sắc, giống như một khối ngân lam sắc thủy tinh đang ầm ầm vỡ tan.
Thân hình Hạc run lên, giống như trượt trên băng, phút chốc trên mặt đất cày ra cái rãnh thẳng tắp sâu tới bảy tám trượng.
Ngăn cản được rồi!
Khóe miệng Hạc có một vết máu uốn lượn, trong con mắt bình tĩnh của hắn chớp động quang mang kích động. Cường giả Thánh giai với một kích toàn lực, vậy mà lại bị hắn với Lăng Húc liên thủ ngăn cản lại! Những cái bóng tưởng như xa xăm không thể với tới vậy mà bây giờ trước mặt lại có thể chạm tay.
Cảm tạ ngươi, Hạc kiếm!
Hạc nắm thật chặt Hạc kiếm, cảm thụ được chiến ý nóng hổi truyền đến từ chuôi kiếm. Cách đó không xa, Lăng Húc vừa mới rồi bị té bay ra ngoài, bò dậy lần nữa, xoay người ngồi lên Hỏa Liệt điểu.
"Không có việc gì chứ?" Hạc nhìn chằm chằm vào Thiệu Đức, hỏi mà không quay đầu lại.
"Chưa chết được." Lăng Húc chẳng chút quan tâm, phun ra một búng máu bọt, nhìn chằm chằm vào Thiệu Đức, đột nhiên thần tình trở nên kiệt ngạo hung ác độc địa: "Thánh giai cũng không mạnh như ta tưởng tượng a!"
Hắn mặc kệ huyết nhục lẫn lộn ở bàn tay, nắm chặt lấy ngân thương. Thân thương ngân thương trơn bóng sáng loáng lên, vết máu kéo dài phủ đầy, đó là do vừa mới rồi ngân thương thoát khỏi bàn tay làm cho bàn tay hắn rách tả tơi vết máu kéo dài ra.
Thiệu Đức không tin vào kết quả trước mắt. Một đao vừa mới kia, lão chẳng lưu chút lực nào, thế nhưng mà...
Chẳng lẽ là vừa mới rồi chiến đấu với Đường Thiên làm bản thân tổn hao quá nhiều chân lực sao?
Trên mặt Thiệu Đức bất động thanh sắc, trong lòng lại không được trấn định như vậy. Tầng ngân sương vừa mới rồi kia, cơ hồ đông đao mang lão lại, bằng không thì một kiếm kia của Hạc làm gì có khả năng phá vỡ đao mang bản thân?
Ngân sương... Bỗng nhiên, ba chữ nảy trong đầu lão —— "Ngân sương kỵ"!
Tuy rằng lão sớm biết thương pháp Lăng Húc có quan hệ lớn lao với Ngân Sương kỵ, thế nhưng mà khi cái ngân sương quỷ dị này xuất hiện thì lão vẫn cảm thấy kinh hãi.
Thân là thánh giai, kiến thức của lão biết được hơn xa so với võ giả bình thường, huống chi chỗ này mới là mấy trăm Ngân Sương kỵ.
Ngân sương kỵ là đại biểu cho một trong hoàng kim thập nhị cung, là truyền thừa chính thống nhất chòm Bạch Dương!
Trong lòng Bỗng nhiên Thiệu Đức có chút lửa nóng, lão đối với quyền thế chẳng có chút mưu cầu danh lợi, nhưng mà đối với vũ kỹ lại cực kỳ cuồng nhiệt. Lão phong ẩn ở trong núi nhiều như vậy năm chính là vì truy cầu tiến thêm một bước trên võ đạo.
Nhưng mà, những năm gần đây cảnh giới của lão thủy chung trì trệ không tiến.
Khi lão ý thức được, truyền thừa trong tay Lăng Húc có khả năng là thật, tâm lão không khỏi xao động. Truyền thừa Ngân sương kỵ, bồi dưỡng ra vô số thánh giai, truyền thừa cường đại xa xưa như vậy dù cho nhìn một lần cũng sẽ được lợi vô cùng!
Ánh mắt Thiệu Đức không khỏi nhìn chằm chằm vào Lăng Húc.
Lăng Húc nhận thấy ánh mắt Thiệu Đức nhìn chính mình, lão ta lại không chút sợ hãi đặt trọng điểm công kích ở trên thân ta sao?
Cái này quả thực thật quá tốt!
Đồng tử màu quýt của Lăng Húc đột nhiên cháy lên một đoàn hỏa diễm, Hỏa Liệt điểu thoáng cái liền xông ra ngoài, kéo lên vệt lửa rực sáng. Thân ảnh áo bào trắng phục xuống thấp, mái tóc bạch ngân tung bay trên không trung.
Cuồng phong phía trước, bàn tay huyết nhục lẫn lộn nắm thật chặt thân thương.
Ngân thương lại giữ thăng bằng lần nữa, không chút động đậy.
Dương giác phong linh treo ở đầu thương, du dương leng keng trong gió vang ra xa xa.
Quang mang ngân lam sắc lại sáng lên lần nữa, trảm thẳng tới.
Lăng Húc bình tĩnh không sợ hãi, thân hình trên lưng điểu sừng sững bất động, khuôn mặt hung ác độc địa kia, nộ mục trợn tròn, khí thế chưa từng có từ trước đến nay, mái tóc bạch ngân tùy ý lay động quay cuồng.
Phong Linh như gió, ngân thương như tinh, thiếu niên như hỏa.
Mũi thương vừa vặn đụng với đao mang, ngân sương tận nhiễm, gân xanh Lăng Húc gồ lên cầm chặt ngân thương, lực lượng cường đại làm thân hình hắn bay ngang ra ngoài lần thứ hai.
Gió gào thét bên tai, Lăng Húc nghiến răng nghiến lợi, dùng hết khí lực nắm chặt ngân thương —— dù cho thánh giai cũng tuyệt đối không bắt thương của ta rời tay lần hai!
Tiên huyết vẩy lên trời cao.
Một thân ảnh linh động màu đen nhanh nhẹn tới, một kiếm đâm ra!
Đinh!
Đao mang tan tác.
Hạc bay ngược ra ngoài, cổ họng ngòn ngọt, phun ra một ngụm máu tươi. Trong lồng ngực hắn vẫn là vạn trượng hào hùng.
Phù, chúng ta lại ngăn cản được rồi!
Đường Thiên ngồi dưới đất, nghĩ ngợi đến rất nhập thần, hoàn toàn không chú ý tới tình trạng xung quanh.
Bản thân vậy mà lại có thể áp chế một gã thánh giai, kết quả như vậy hoàn toàn vượt qua sức tưởng tượng của Đường Thiên. Vũ kỹ cơ sở sao lại có khả năng áp chế một gã thánh giai chứ?
Thánh giai là võ giả tối cường đại không thể nghi ngờ, chân lực bọn họ mạnh mẽ, lý giải đối với vũ kỹ cực đỉnh, còn có hồn vực của bản thân...
Chỗ cường đại của bọn họ quá nhiều, nhưng mà như đã nói, chỗ tối cường đại của thánh giai là cái gì, là hồn vực không hề nghi ngờ. Hồn vực đại biểu cho lý giải đối với chiến đấu, vũ kỹ của từng vị thánh giai. Lý giải đối với vũ kỹ càng khắc sâu, hồn vực thánh giai sẽ càng thêm cường đại. Những thánh giai cao nhất trong truyền thuyết, hồn vực bọn họ thậm chí có khả năng là một thế giới hoàn chỉnh.
Bọn họ tu luyện, nghiên cứu vũ kỹ có thể thao túng trong cái thế giới do bọn họ hoàn thành.
Cảnh giới Hồn vực đại biểu cho cảnh giới thánh giai. Đối với thánh giai mà nói, cái này là khác biệt giữa mạnh với yếu. Nhưng mà thánh giai hay không phải thánh giai thì ngoài điểm ấy ra không có khác biệt. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
Chân lực tích lũy có hạn mức, rất nhiều võ giả chuẩn thánh giai có chân lực không kém hơn những thánh giai. Nhưng mà song phương chiến đấu, bọn họ căn bản không phải đối thủ của thánh giai. Rất đơn giản, cảnh giới bọn họ khác biệt quá xa, cái này khiến bọn họ khi chiến đấu rơi xuống hạ phong tuyệt đối.
Đến thánh giai, chân lực khác biệt không lớn, so đấu chính là mạnh yếu của hồn vực, hồn vực mạnh yếu, nói trắng ra là chính là cảnh giới cao thấp.
Hồn vực mạnh thì cảnh giới cao, thiên địa do ta sử dụng. Những lời này nghe thì rất mê hoặc, nhưng mà nói trắng ra cũng rất là giản đơn, đó chính là ưu thế tích lũy. Cùng một hoàn cảnh, cùng một thực lực, cảnh giới cao có nghĩa hắn có thể phát hiện nhiều kẽ hở hơn, tìm được nhiều nhân tố có lợi cho bản thân. Những điều này thoạt nhìn rất hư ảo gì đó, lợi dụng được cũng chỉ thu được ưu thế nhỏ thôi nhưng khi những ưu thế này không ngừng tích lũy, hắn có thể dễ dàng khống chế cục diện.
Võ giả cảnh giới cao dễ dàng khống chế tiết tấu chiến đấu, chính là đạo lý này.
Trước đây Đường Thiên cũng cảm thấy như vậy, những trận chiến đấu trước đây làm hắn tin tưởng cái này là chân lý.
Thế nhưng là, một trận chiến hiện tại này lại làm hắn đột nhiên ý thức được, cái chân lý này tựa hồ cũng không hoàn toàn chính xác. Tinh lực trong cơ thể hắn rất mạnh, chân lực Thiệu Đức cũng không yếu, chính mình hơi chiếm thượng phong, nhưng ưu thế không rõ ràng. Nhưng mà tại phương diện khác, bản thân rơi xuống hạ phong toàn diện.
Dựa theo lẽ thường mà nói, bản thân hắn hẳn là ở vào hạ phong tuyệt đối mới đúng.
Lúc trước Đường Thiên cũng nghĩ như vậy, hắn đối với trận chiến đấu này chỉ là muốn đánh một trận sảng khoái nhất có thể. Thật vất vả mới bắt được thánh giai a, sảng khoái một cái, về sau muốn gặp còn không biết lúc nào. Đương nhiên, hắn cũng thật tò mò không rõ thánh giai mạnh đến mức thế nào.
Thế nhưng khi song phương giao thủ, Đường Thiên đột nhiên phát hiện, bản thân vậy mà lại ngăn chặn được Thiệu Đức.
Lúc ban đầu Đường Thiên mừng như điên cộng với phấn khích, sau đó bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề cực kỳ trọng yếu——tại sao bản thân có thể áp chế thánh giai?
Tuy rằng Đường Thiên rất rõ ràng, thời gian áp chế như vậy khẳng định không lâu dài được, nhưng mà cái này vẫn cứ cổ vũ hắn.
Mà khi hắn nghĩ đến vấn đề này, hắn lập tức bị vấn đề này hấp dẫn, bởi vì hắn cảm thấy đáp án của vấn đề này nhất định sẽ cực kỳ lợi hại!
Không lợi hại sao có thể áp chế thánh giai?
Trong thời gian áp chế kia, rốt cuộc là cái gì làm cho thánh giai cũng bị áp chế chứ?
Hắn loáng thoáng có nảy ra ý nghĩ, nhưng không phải rõ ràng, hắn sợ một chút nữa những linh cảm này tiêu thất nên lập tức bảo dừng, ngồi xuống suy nghĩ thật chăm chú. Con đường hiện tại hắn đi, trước đây chưa từng có người qua, tất cả đều trông vào bản thân hắn tìm tòi, nếu như có thể nghĩ minh bạch điểm then chốt này vũ kỹ bản thân nhất định sẽ đột nhiên tăng mạnh.
Đường Thiên tỉ mỉ nhớ lại quá trình chiến đấu vừa mới rồi kia, cân nhắc từng điểm. Hắn biết rõ bản thân không thông minh như Hạc, vậy cứ dùng biện pháp ngốc nghếch là cân nhắc một chi tiết rồi lại một chi tiết.
Bản thân chỉ là đâm đầu liều mạng mà tiến công, không sai đúng là chỉ đâm đầu, căn bản mặc kệ Thiệu Đức dùng chiêu thức gì...
Thực sự là đấu pháp vô lại a...
A, tại sao Thiệu Đức không phản kích chứ? Lúc đó hắn đang làm gì? Tại sao không phản kích? Há, hắn ngăn cản công kích, ách, tại sao ngăn cản phản kích không xong chứ? A, bởi vì bản thân lại ra quyền rồi, sau đó hắn lại phải ngăn cản nắm tay chính mình, ngăn cản xong thì sao chứ? Vẫn là không phản kích, bởi vì nắm tay chính mình lại đến rồi...
Hơ, nguyên lai là như vậy a...
Bỗng nhiên Đường Thiên có chút hiểu được, sở dĩ Thiệu Đức không phản kích, là bởi vì lão căn bản không có thời gian phản kích.
Đường Thiên giống như thoáng cái tìm đến then chốt. Không có thời gian phản kích, là bởi vì chính mình ra chiêu cực kỳ nhanh, nhanh đến Thiệu Đức căn bản không có thời gian phản ứng.
Không sai, chính mình có thể áp chế Thiệu Đức, chính là bởi vì chính mình ra chiêu nhanh!
Kẽ hở bản thân rất nhiều, nhưng mà muốn lợi dụng bất luận cái kẽ hở nào đều cần phải có thời gian, Thiệu Đức không có thời gian thì sẽ vô pháp phản kích. Cứ làm lão không có thời gian, vậy ngươi ra chiêu cần phải đủ nhanh, nhanh đến mức hoàn toàn đè ép không cho đối thủ có thời gian suy nghĩ.
Chính là như vậy!
Đường Thiên hưng phấn đứng lên, vấn đề cao thâm như thế, bản thân cũng có thể nghĩ thông suốt, quả thực quá lợi hại rồi!
Nguyên lai bản thân ra chiêu nhanh như vậy...
Đường Thiên có chút đắc ý dào dạt, nhanh đến mức có thể áp chế thánh giai, cái này có bao nhiêu lợi hại a. Di, tại sao bản thân nhanh như vậy a? Nga, bởi vì bản thân dùng chính là vũ kỹ cơ sở, thảo nào thảo nào. Vũ kỹ cơ sở là vũ kỹ hắn rất quen thuộc, mới có thể đủ nhanh tới mức như vậy, đổi cái bất luận một loại vũ kỹ khác nào đều tuyệt đối không thể nào có hiệu quả như vậy.
Đường Thiên kích động hẳn, đến lúc này, hắn mới khẳng định, bản thân múa may lung tung gì đó là rất lợi hại. Con đường này không phải là lựa chọn sai lầm.
Hắn hưng phấn có thừa, trong đầu nảy ra một ý nghĩ cực kỳ lớn mật.
Nếu như luôn luôn có thể giữ được tốc độ nhanh như vậy, vậy chẳng phải là có thể luôn luôn áp chế Thiệu Đức? Không, nếu như bản thân có thể nhanh hơn nữa, nhanh đến mức Thiệu Đức chống đỡ cũng cảm thấy trắc trở, vậy chẳng phải là lợi hại hơn?
Cái ý nghĩ này làm cho Đường Thiên thoáng cái kích động hơn nữa.
Đánh bại thánh giai, đó là chuyện vĩ đại như thế nào a.
Cuối cùng hắn cũng nghĩ thông suốt con đường bản thân, bản thân dung nhập những vũ kỹ kỹ xảo cao giai kia thành vũ kỹ cơ sở, làm cho vũ kỹ cơ sở bản thân trở nên nhanh hơn!
Không sai, chính là như vậy!
Nếu đã không có người nào thông minh như vậy, xem không hiểu những kẽ hở kia, vậy cứ toàn tâm toàn ý đánh theo ý bản thân, không cần để ý tới người khác nữa.
Xuất thủ phải nhanh, càng nhanh càng tốt!
Trong đầu đang nghi hoặc bỗng trở nên rộng mở mà thông, tinh lực trong cơ thể kích động, hắn vụt đứng lên, hận không thể ngửa mặt lên trời huýt dài.
Bỗng nhiên một tiếng kịch vang lên làm xáo trộn Đường Thiên ngập đầy hào hùng.
Hắn ngẩng đầu lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.