Chương trước
Chương sau
Thánh giai cũng không đủ để cho Binh sợ hãi.
Dù sao năm đó hắn cũng là một trong mấy cự đầu trong binh đoàn Nam Thập Tự, tuy mấy con hàng kia thấy hắn hiền ăn hiếp nhưng hắn cũng là từ trong núi đạo biển máu đi ra. Bao nhiều thánh giai bị binh đoàn đập chết hắn sớm đã không nhớ rõ.
Cho dù hiện tại hắn là một tên Hồn tướng không trọn vẹn.
Cho dù hắn biết rằng hệ thống vũ kỹ trải qua thời gian phát triển, đã đạt đến đỉnh cao, thánh giai bây giờ so với thời đại hắn cường đại hơn rất nhiều.
Nhưng trong lòng hắn không hề sợ hãi
Bởi vì hắn là một tên lão binh, chiến hỏa đã sớm ma luyện thần kinh hắn. Những cuộc chiến hắn trải qua, quy mô, độ khốc liệt không có cuộc chiến nào trong vòng một vạn năm nay có thể so sánh được. Một lão binh đã trải qua những thứ như vậy làm sao có thể sợ hãi một thánh giai?
Lúc mới tỉnh lại Binh sinh hoạt vô cùng không quen. Lúc trước chiến đấu là việc duy nhất của hắn. Thời gian trên tiền tuyến, vừa mới mở mắt là phải chuận bị một ngày đánh giết. Sau đó đảm nhiệm thủ tịch giáo quan, giáo trình mỗi ngày cũng là hướng dẫn tân binh như thế nào giết chết địch nhân.
Lúc trước, đi theo Đường Thiên hắn quá an nhàn khiến hắn buồn chán. Sinh hoạt hiện tại trái lại khiến hắn cảm giác như cá gặp nước.
Hắn vì chiến tranh mà sống
Hắn rít một hơi thuốc, trong làn khói, khuôn mặt tú – lơ – khơ biểu lộ tang thương. Thuốc lá trong binh doanh là thứ đoàn trưởng thích nhất. Trước đây Binh chưa bao giờ hút thuộc, nhưng mà không biết từ lúc nào chỉ có hút thuốc mới giúp hắn tâm thần bình tĩnh lại. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Những lúc thế này, hắn đều nhớ tới đội trưởng, tư thế hút thuộc cũng không tự chủ mà bắt chước theo đoàn trưởng
Hắn không có khí thế hào hùng coi thường anh hùng thiên hạ như đoàn trưởng, nhưng hắn cũng có sở trưởng của riêng minh, ví dụ như hắn vô cùng am hiểu luyện binh, đồng thời vô cũng tỉnh táo và tỉ mỉ.
Những trận chiến như thế này, gặp đoàn trưởng hắn sẽ không nói hai lời, trực tiếp dẫn binh đột kích. Bởi vì trong mắt đoàn trưởng, thánh giai chả là cái gì. Mà Binh thì trước sẽ thu thập ý kiến mọi người, bởi vì hắn biết rõ thực lực bản thân không như đoàn trưởng, hắn càng phải cẩn thận. Thời gian hắn tới thế giới này dù sao cũng quá ngắn, dù hắn luôn điên cuồng hấp thu nhưng vẫn không thể quen thuộc thế giới này như Tỳ Bà hay Đinh Đang.
Nhưng một khi đã quyết định, Binh không có nửa điểm do dự. Hắn đi đến binh doanh huận luyện tràng, Đường Thiên vẫn đang chìm đắm trong sáng tạo cổ quái của hắn. Binh quan sát chốc lát, liền không quấy rầy lập tức yên lặng rời khỏi.
Thiên Võ Lang Viện.
A Luân kết thúc một ngày tu luyện, hắn uể oải nhảy vào băng trì. Một tầng băng tinh mỹ lệ trôi nổi trên bề mặt. Băng tinh lớn cỡ nắm tay, như thủy tinh khúc xạ ánh sáng mặt trời tạo nên quang mang xinh đẹp nhưng lại không có nửa điểm cảm giác ấm áp
Nhảy vào băng trì, A Luân rung mình, con ngươi không tự chủ mở rộng, đại thời cảm giác trống rỗng. Qua một hồi lâu, hắn mới dần dần phục hồi tinh thần, cảm giác thấy xương dần ăn mòn tâm thần hắn
Hắn cắn răng kiên trì. Băng trì đối với việc thuần hóa huyết mạch cũng đề thăng chân lực của bọn họ trợ giúp rất lớn.
Học viên Thiên Võ Lang Viện mỗi ngày sau khi tu luyện cần phải ngâm trong băng trì một giờ. Băng trì nhanh chóng trở thành địa phương đáng sợ trong học viện. Bất quá, đa số các học viên đều giống A Luân xuất thân bần hàn, băng trì tuy đáng sợ nhưng ai nấy đều tự giác kiên trì.
"Nghe gì chưa? Binh đại nhân trở về rồi!"
Cách đó không xa có mấy tên học viên nói chuyện phiếm khiến cho A Luân chú ý.
"Chúng ta có thể xuất động hay không?"
"Khẳng định là có! Chủ thượng là loại người có thể nén giận sao? Đại Hùng tinh dám tìm chủ thượng gây phiền phức, quả thật ngu ngốc a!"
"Chủ thượng cũng thực lợi hại! Ai dà, đem Đại Hùng tinh bức tới tình trạng này!"

A Luân yên lặng mà nghe. Tin tức Đại Hùng tinh đánh lén chòm sao Orion truyền tới học viên liền khiến học viện một mảnh xôn xao. Thiên Võ Lang Viện là một võ tướng học viện, thảo luận thời cuộc là việc các học viên thích nhất. Trình độ mọi người tuy không cao những không cản trợ được nhiệt tình.
"Tiểu Ngũ, Binh đại nhân không phải tìm ngươi một chuyến sao? Nói chút nội tình đi mà!"
Bỗng nhiên một gã học viên hướng về một thiếu niên đang nhắm mắt trong góc la lên. Soạt, toàn bộ học viên trong băng trì đều đem ánh mắt tụ tập lại đấy. A Luân không khỏi nhìn qua. Tiểu Ngũ là một học viên có vị trí đặc thù. Nghe nói trước đây hắn là thủ hạ Khang Đức, truyền thừa "Ngân Nguyệt" của Khang Đức tựu truyền cho hắn.
"Ngân nguyệt", "Thiên Câu" cùng "Phách Võ" là Sài Lang tối cường tam đại truyền thừa. "Thiên Câu" cùng "Phách Võ" đều là trên người chủ thượng, sau cũng được Tiểu Ngũ giao nộp "Ngân Nguyệt" trọn bộ.
Hiện giờ bọn họ luyện ra "Thiên Võ Nguyệt Lang Ấn" đương nhiên là có công lao Tiểu Ngũ.
Binh đại nhân đối với Tiểu Ngũ luôn vô cùng coi trọng, phi thường thưởng thức. Tuy nhiên mọi người lại không hề đố kị, khi Khang Đức chết chỉ có Tiểu Ngũ là có dũng khí cùng theo. Người trọng tình trọng nghĩa như vậy dù ơ nơi nào đều sẽ được tôn kính.
Tiểu Ngũ trầm mặc chốc lát, xong nói: "Mọi người rất nhanh sẽ biết."
Con mắt các học viên sáng lên. Tuy Tiểu Ngũ nói chuyện mập mờ không lộ tin tức nhưng lại càng khiến mọi người càng có nhiều suy nghĩ.
Bỗng nhiên một tiếng cảnh báo vang lên, các học viên trong băng trì đồng loạt sửng sốt. Trong nháy mắt, mọi người không hẹn mà cùng từ trong băng trì lao ra, mặc kệ nước đá trên thân, vội vã lấy ra cơ quan hồn giáp từ trong Thủy Bình Vũ Qũy.
Bọn họ thành thạo chui vào cơ quan hồn giáp, thôi động cơ quan hồn giáp.
Bầu trời vang lên mệnh lệnh toàn viện có thể nghe thấy.
"Toàn bộ học viên xin chú ý! Toàn bộ học viên xin chú ý
"Mười phút sau toàn bộ vũ trang tập kết!"
"Đây không phải diễn tập! Đây không phải diễn tập!"
Mệnh lệnh vang khắp không gian rộng lớn, Thiên Võ Lang Viện như sôi trào, vô số cơ quan hồn giáp từ các ngóc ngách xông ra. Chúng chạy ầm ầm trên mặt đất, mặt đất rung chuyển không ngừng. Trên đỉnh đầu chúng từng đạo thân ảnh đồng thau lướt qua.
Dòng lũ đồng thau đang tập kết.
Trêm sa mạc, vài đạo thân ảnh cấp tốc lướt đi.
"Oa ha ha, thời điểm mấu chốt vẫn là phải dựa vào hoạt bát võ nam tử mới có thể xoay chuyển thế cục a!" A Mạc Lý oa oa kêu to, vừa chạy vừa gồng cánh tay tráng kiện đáng sợ.
Không ai để ý tới hắn.
"Mặt tú-lơ-khơ vậy mà dám đem đám con nít kia đi chiến trường, thật không thể tưởng tượng" Tư Mã Hương Sơn tự kỷ lẩm bẩm.
Lương Thu lắc đầu: "Hắn có suy nghĩ của hắn, nói tới chiến tranh chúng ta là dân ngoại đạo."
Tư Mã Hương Sơn hừ lạnh một tiếng nhưng không phản bác, Lương Thu nói quả thật không sai. Tư Mã Hương Sơn buồn bả nói: "Nếu như Tỉnh Hào cũng tới thì tốt quá rồi."
Lương Thu nhíu mày: "Ngươi không nên làm hắn khó xử. Lão sư Tỉnh Hào còn đang trong Quang Minh Võ Hội, làm sao hắn lại trực tiếp đánh lại Quang Minh võ hội chứ?"
"Ta chỉ là cảm thấy hắn không đủ dứt khoát." Tư Mã Hương Sơn buồn bả: "Dù sao cũng đều ly khai Quang Minh võ hội rồi, không nhân cơ hội đâm mấy đao thì thật đáng tiếc."
"Ngậm miệng." Hàn Băng Ngưng lạnh lùng nói, tay vịn lên chuôi kiếm.
Trong mọi người ở đây, Tư Mã Hương Sơn đối với Hàn Băng Ngưng là kiêng kỵ nhất. Nữ nhân này một lời không hợp liền rút kiếm.
A Mạc Lý oa oa nửa ngày lại thấy không ai để ý tới hắn, lập tức bất mãn: "Này này này, lẽ nào các ngươi đều không muốn thế hiện năng lực một chút? Không muốn sao? Thật không muốn à? Vì cái gì lại không muốn a."
Vẫn không ai để ý tới hắn.
Nhưng mà trong lòng mỗi người đều không khỏi hiện lên mấy phần mong chờ. Lần trước cùng Diệp Triều Ca đánh một trận, bọn họ đều đề thăng thực lực. Mà sau khi Binh đem rất nhiều thành quả của phòng thí nghiệm huyết mạch dùng lên thân bọn họ, bốn người lại rõ ràng cảm thụ được thực lực bản thân tăng lên rõ ràng.
Lương Thu chú ý thời gian, nói: "Chúng ta phải tăng tốc độ. Một trận chiến này mọi người phải cẩn thận tuyệt đối không được khinh suất. Đối thủ của chúng ta đều là những nhân vật rất lợi hại!"
Bốn người không khỏi hoảng hốt, trước đây bọn họ tuyệt đối không nghĩ tới sẽ có một ngày bọn họ phát triển tới trình độ này.
Thật khiến người ta chờ mong a!
Đường Thiên thu quyền, ánh mắt trầm tĩnh.
Phanh!
Mặt đất dày nửa thước trong huấn luyện tràng âm âm vỡ tan, bụi đồng thau so với bột mì còn nhỏ hơn bất ngờ bốc lên tựa như 1 đám mây màu xanh yêu dị. Bụi bay tới phạm vị một trượng xung quanh Đường Thiên thì như gặp một lá chắn trong suốt, không thể tiến thêm.
Đường Thiên mắt sáng như sao, có chút hưng phần đồng thời lại có chút tiếc nuối!
Ba ba ba!
Âm thanh vỗ tay từ bên ngoài lớp bụi bặm truyền tới, Đường Thiên hồi phục tinh thần đánh ra một chưởng vô cùng giản dị, là chưởng pháp cơ sở. Từ chưởng hắn đột nhiên sản sinh ra một cỗ hấp lực kinh người, bầu trời đầy bụi lặp tức mất sạch hóa thành một cái giỏ trúc thanh đồng hình cầu.
"Thực khiến người tán thán!" Trong lời nói Binh lộ rõ vẻ kinh ngạc; "Không nghĩ đến ngươi như vây là nặn ra được vũ kỹ quái dị như vậy. Chúc mừng ngươi, cuối cùng ngươi cũng tìm được một con đường của chính mình. Thực sự là một con đường không bình thường! Vũ kỹ cơ sở, ta rất mong chờ a!"
Đường Thiên có chút ngoài ý muốn, Binh đại thúc rất ít khen người khác như vậy. Hắn lập tức cảm thấy sướng không thể tả, mặt mày rạng rỡ: "Đại thúc cũng cảm thấy rất lợi hại sao? Không biết vì sao ta cảm thấy dùng vũ kỹ cơ sở là tốt nhất, rất thoải mái nên liền nghĩ ra phương pháp như vậy. Hiện tại xem ra xác thực khả thi a. Hahahaha, thần thiếu niên chính là lợi hại như vậy a!"
Binh nghiêm chỉnh gật đầu: "Rất lợi hại. Nhưng mà, con đường này của ngươi chưa từng có ai thử qua, cho nên ngươi chỉ có thể tự mình tìm tòi."
"Ân." Đường Thiên biểu tình cũng nghiêm túc hẳn lên: "Ta vẫn có rất nhiều chỗ nghĩ mãi không thông."
"Có lẽ ta có thể đưa ra một cái kiến nghị." Binh nói
Đường Thiên ngẩng đầu nhìn Binh, vẻ mặt mong đợi. Binh tuy rằng chưa bao giờ chỉ điểm cụ thể vũ kỹ cho hắn, nhưng lại có thể đưa ra một ít phương pháp đáng tin
"Ngươi cần phải liên tục trải qua thực chiến. Bất luận sáng tạo ra vũ kỹ gì, ngoài trừ ý tưởng kỳ diệu còn cần phải không ngừng rèn luyện bằng thực chiến. Chỉ có không ngừng cùng cao thủ chiến đấu, lý giải của ngươi đối với vũ kỹ mới có thể không ngừng tăng lên. Lấy chiến nuôi chiến vĩnh viễn là biện pháp hữu dụng." Binh nhìn Đường Thiên liên tụ gật đầu, mỉm cười: "Có hứng thú khiêu chiến một thánh giai không?"
Đường Thiên sửng sốt, sau đó lập tức ánh mắt tăng vọt chiến ý.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.