Chương trước
Chương sau
Hiện tại Cung Cửu cảm thấy rất uất ức, vốn tưởng rằng trận chiến này dễ như trở bàn tay, không nghĩ tới phe mình tiến công lại không ngừng gặp xạ kích.
Manh Huyền lão nhân rõ ràng cường đại hơn so với tưởng tượng của mình, vậy mà lại khiến cho A Minh phỉ chịu thụ thương. Công tử Ma Địch nửa đường giết ra, tuy rằng đã là Hồn tướng nhưng mà thực lực vẫn bảo trì ổn định một cách khác thường. Lão tứ, lão ngũ thì một chết một tổn thương. Cung Cửu trong lòng luôn cảm thấy may mắn. May mà Ma Địch là Hồn tướng chứ không phải người sống.
Nếu như tên gia hỏa này còn sống, mạnh đến mức nào a!
Nhưng Cung Cửu cũng cảm thấy phi thường tức giận, mấy năm nay Lưu Phong đoàn rất hiếm khi chật vật như thế này.
Thế nhưng, chướng ngại này rất nhanh được gỡ bỏ, nhìn thấy trước mặt những búp bê binh cố làm ra vẻ này, sát ý nghẹn lâu trong lồng ngực Cung Cửu ầm ầm bạo phát: "Sát!"
Việc Vĩnh An thành tổ kiến cơ quan binh đoàn, Cung Cửu cũng đã tự mình đi tìm hiểu. Trong mắt hắn, cái gọi là binh đoàn kia hoàn toàn là một truyện cười. Mà hứng thú của hắn thực sự là đặt trên những cơ quan hồn giáp kia. Vì sau khi tỉ mỉ mà quan sát, hắn phát hiện, nếu như hắn có thể có được những cơ quan hồn giáp này, như vậy Lưu Phong đoàn thực lực sẽ bạo tăng gấp đôi.
Hiện tại cơ quan hồn giáp còn ở giai đoạn mới bắt đầu, nếu như chính mình có thể chiếm được cái tiên cơ này, về sau chính mình tựu không còn là đạo phỉ nữa. Trong lòng ảo tưởng tột độ, hắn muốn trở thành cường hào chân chính ở Thiên lộ.
Võ giả Lưu Phong đoàn giống như thủy triều, từ bốn phương tám hướng đánh về phía đám cơ quan hồn giáp, trên mặt mỗi tên đều hiện ra vẻ phấn khích và sát ý điên cuồng.
Võ giả Lưu Phong đoàn không ai là người yếu, tiếng xé gió không dứt bên tai.
Mặc Tử Ngư kiềm chế kích động trong lòng, huấn luyện tại nơi đây lâu như vậy, đây chính là vì trận chiến mở màn này. Đổi mới hoàn toàn tinh thần thạch, khiến năng lượng của cơ quan hồn giáp sung túc vô cùng. Trên thẻ tạp, ba tấm Thẻ hồn tướng sáng lên quang mang yếu ớt, bọn họ đã sớm chuẩn bị tốt!
" tổ Giáp, chiến thuật số 1 chuẩn bị!"
Mặc Tử Ngư rướn cổ họng hô lớn, thanh âm củ hắn có chút biến đổi. Hắn quá kích động. Những học viên đồng dạng cũng rất kích động; May mà, chiến thuật số 1 là bọn hắn tu luyện nhiều nhất, cũng là chiến thuật quen thuộc nhất.
"Sát!"
Mặc Tử Ngư rống giận, dẫn ra một chi cơ quan binh đoàn, trận chiến chính thức mở màn.
Ba hàng cơ quan hồn giáp phía trước, đều đặn nhịp nhàng mà cất bước về phía trước. Ba mươi cánh tay đồng thau thật lớn, đột nhiên sáng lên quang mang, trong phút chốc dựng thẳng lên, tự thế trảm xuống.
Ba mươi đạo kim sắc ánh sáng cao đến một trượng cao đồng thanh vụt tới trước, ông địa hóa thành một mảnh màn đao, gào thét mà tới.
Lục giai vũ kỹ: "Thái thủ đao"!
Những võ giả phía trước đang lao tới kia, nhất thới choáng ngợp, không hệ nghĩ tới phải gặp công kích mãnh liệt mà nhịp nhàng, đồng bộ như thế. "Không lẽ 30 người kia đều tu luyện đồng nhất một loại vũ kỹ hay sao".
Ba mươi đạo kim sắc đao mang lấp đầy tầm mắt của bọn họ, thanh thế đáng sợ kinh người.
Thế nhưng, bọn họ chẳng phải loại võ giả tầm thường, kinh nghiệm chiến đấu phong phú cộng thêm khinh công xuất sắc, cuống quýt né tránh. Tuy nhiên, cũng có một số võ giả khinh công không đủ xuất sắc, vả lại cũng chẳng còn thời gian suy nghĩ nhiều, dứt khoát không né tránh, đứng tại chỗ mà chuẩn bị hảo hảo đón đỡ dao mang kia. Chỉ thấy các loại vũ kỹ phòng ngự quang mang sáng lên, còn có thôi động bí bảo chống đỡ.
Rầm rầm!
Ánh đao thật lớn, uy lực tương đương cường hãn, phàm võ giả nào bị đánh trúng, không khỏi kêu đau đớn, thân hình nhói lên một cái.
Một gã võ giả lộ ra vẻ may mắn, hắn khinh công phi thường xuất sắc, trong khoảnh khắc trnh được hai đạo đao mang. Những không biết từ đâu, một đọa khí lưu gào thét đánh tời khiến gương mặt hắn đau nhức, có thể thấy uy lực một đao mang này cường đại cỡ nào.
Phốc!
Cảm giác đau nhức từ vùng ngực truyền đến, một chùm huyết hoa tại ngực hắn nở ra, hắn vẻ mặt không thể tin mà cúi đầu, một lỗ máu in hình nắm đấm lớn trên ngực hắn, liên tục nhỏ máu…
Ai...
Hắn mờ mịt mà nhìn, mấy chục đạo hôi sắc chỉ mang, giống như những con cá đối linh động, lặng yên xuyên qua giữa những đao mang kia, như là thợ săn vô thanh vô tức thu gặt sinh mệnh.
Những tên võ giả vốn dung kinh công xuất sắc lách qua khe hở của những đao mang kia, hoàn toàn không nghĩ đến còn gặp phải đột kích như thế. Hôi sắc chỉ mang bí ẩn mà thâm độc, thêm nữa là khe hở không gian giữa những đao mang kia thật sự là rát nhỏ, không có khả năng né tránh.
Phốc phốc phốc, tùy ý có thể thấy huyết hoa nở ra. Máu phun tung toé.
Một gã võ giả liều mạng mà né tránh nhưng không kịp, bị một đao mang đánh lên. Cả người bị chặn ngang, đứt làm hai nữa.
Còn có cả chỉ mang có số lượng khủng bố, đó chính là vũ kỹ lục giai: "Phiêu chỉ".
Sau một màn tắm rửa sơ sơ này, còn trụ lại đều là những võ giả có vũ kỹ phòng ngự xuất chúng. Mỗi người bọn chúng đều trợn mắt mang theo vẻ phẩn nộ vô cùng. Tuy trên người dầy những lỗ máu, nhưng rõ rang là không nguy hiểm đến tính mạng.
Bỗng nhiên, con ngươi bọn chúng nhất tề co rụt lại. Truyện được copy tại Truyện FULL
Không biết lúc nào, đội ngũ hậu phương bên kia, mấy chục tên cơ quan hồn giáp, vậy mà lại nhảy lên bầu trời. Mỗi một chiếc cơ quan hồn giáp, trên tay nhất tề nắm một chiếc mâu dài bằng ánh sang hợp thành.
Ba mươi tên cơ quan võ giáp đồng thau, đồng thời vượt lên trước 3 bước, nhịp nhàng, đồng nhất làm ra một tư thế xoay eo, tạo thế phóng mâu cổ điển. Quả trình động tác vô cùng hoàn mỹ. Cảnh tượng này thật sự đánh mạnh vào thị giác người xem, khiến cho người ta hít thở không thông
"Phụt". Quang mâu bay ra như mưa.
Mấy tên Lưu Phong đoàn võ giả còn trụ lại bên kia, cả người cắm đầy quang mâu, giống như con nhím. Thật không cách nào né tranh.
Lục giai vũ kỹ: "liệt quang mâu"!
Oanh!
Ba mươi giá cơ quan hồn giáp đồng thau sau khi hoàn thành đợt phóng mâu, đồng thời rơi xuống, làm cho bụi bặm vung lên khắp bầu trời, mặt đất run rẩy.
Mặc Tử Ngư thấy rõ chiến quả trước mắt, không khỏi sửng sốt, trước mặt hắn, không một người sống.
Bên trong mỗi một giá cơ quan hồn giáp đều cắm cùng loại ba chiếc thẻ hồn tướng lục giai, lần lượt là: "Thái thủ đao", "Phiêu chỉ" cùng "Liệt quang mâu".
Mà cái gọi là chiến thuật số 1, đó là tổ hợp củ 3 loại vũ kỹ này.
Đường Sửu biết rõ rằng chính mình cũng không am hiểu khống chế mũi công tốt lắm, nên liền dùng nhiều thời gian hơn để đặt nghĩ ra chiến thuật và huấn luyện. Mỗi một loại chiến thuật hình thành đều là tiêu hao tâm huyết rất nhiều. Cũng không phải loại Thẻ hồn tướng nào cũng đều có tới một trăm cái, hơn nữa còn cần phải có phẩm chất tương đồng.
Trên thực tế, Đường Sửu có khả năng nghiên cứu ra nhiều dạng chiến thuất khác, huyền diệu và xuất sắc hơn nhiều, chỉ là căn bản vô pháp thực hiện, bởi vì không mua được số lượng Thẻ hồn tướng đạt yêu cấu (số lượng cùng phẩm chất tướng ưng).
Ba loại Thẻ hồn tướng trên cũng phải phí rất lớn khí lực mới mua về được.
Thời điểm lúc Đường Sửu thôi động loại chiến thuật này, bị rất nhiều học viên nghi vấn, bởi vì chưa từng có tiền lệ sử dụng qua. Khi mọi người xem khe cắm thẻ tạp bên trong cơ quan hồn giáp, đều cho rằng những thứ này là để phụ trợ để thuận lợi trong sử dụng. Đem Thẻ hồn tướng cắm vào Cơ quan hồn giáp, bọn họ tuy rằng có thể sử dụng các loại vũ kỹ có trong thẻ này, thế nhưng vô luận là uy lực hay là sự thành thục, căn bản căn bản không thể giống như việc dung vũ kỹ mà bọn tu luyện từ nhỏ.
Càng làm cho bọn họ cảm thấy không thể nói nổi ("Bất khả tư nghì" ="không thể nghĩ, bàn") chính là, Đường Sửu vậy mà lại dự định đem mấy tấm thẻ này làm thủ đoạn chủ công (lực tấn công chính)!
Thế nhưng Mặc Tử Ngư và Mặc Vô Úy cũng chẳng biết cái gì mới là binh đoàn chân chính, cho nên tuy rằng nửa tin nửa ngờ mà chỉ biết phục tùng.
Đường Sửu đối với loại chiến thuật này đưa ra yêu cầu rất nghiêm khắc. Thái thủ đao khi nào xuất thủ, lúc nào chém ra Phiêu chỉ, một giây ra bao nhiêu lần chỉ mới hợp cách, hậu phương đội viên nhảy lên vào thời điểm nào, nhảy lên cao bao nhiêu vân vân... Điều được tính toán cực kì chính xác.
Theo phương diện có thể thấy, Đường Sửu đại nhân đối với sự phối hợp nhịp nhàng của bọn họ yêu cầu đặc biệt cao, làm cho bọn họ người giận sôi. Thế nhưng về phương diện khác, Đường Sửu đại nhân lại có vẻ chẳng quan tâm, chưa bao giờ yêu cầu bọn họ tu luyện ba loại vũ kỹ này, hắn thậm chí còn lãng phí thời gian mà giảng giải chiến tranh lịch sử cho bọn hắn.
Mọi người đều cảm thấy vô cùng quái dị.
Bọn họ mỗi ngày lặp đi lặp lại mà tu luyện, chỉ cần cái gì một mắt xích xuất hiện một tia sơ suất thì cả tổ phải làm lại toàn bộ.
Đến cuối cùng, ai cũng không nhớ kỹ bọn họ rốt cuộc tu luyện lại bao nhiêu lần.
Học viên thi thoảng thậm thụt thảo luận, họ đều cảm thấy chiến thuật này của Đường Sửu đại nhân, thật chẳng khác nào tên của hắn, rất xấu xí, không có nửa điểm mỹ cảm.
Thế nhưng là...
Mặc Tử Ngư cùng Giáp tổ toàn bộ học viên, đều bị cảnh tướng thảm liệt của chiến trường trước mắt này chấn trụ, tiên huyết và thi thể đầy đất, một mảnh bừa bãi.
Bọn họ cơ hồ không thể tin được vào hai mắt của mình.
Cái loại chiến thuật xấu xí, giản đơn này thế nào lại có uy lực kinh người như vậy...
Cả chiến trường rơi vào yên tĩnh một cách quỷ dị.
Cung Cửu cũng bị một màn vừa rồi chấn trụ, Lưu Phong đoàn là một tay hắn sáng tạo, kinh lịch qua bao nhiêu trận chiến đấu gian nan. Vừa rồi chỉ một lớp công kích kia nhất thời làm hắn trong lòng đột nhiên hiện lên một cổ hàn ý.
Binh đoàn!
Cái vừa tái diễn ra là một đấu pháp Binh đoàn điển hình.
Cả đời hắn liên tục chiến đấu ở các chiến trường khác nhau không biết bao nhiêu lần, phá được qua không biết bao nhiêu thành trấn, tinh cầu, nhưng mà trong cuộc dời hắn cũng chỉ có 2 lần chịu nhục, và cả hai đều đều là phải gặp binh đoàn. Sau hai lần chịu nhục này, đội hình cao thủ dưới trướng hắn bây giờ càng là mạnh hơn, nhiều hơn, so với ngày xưa thì càng mạnh thêm mấy phần. Nhưng mà lại vẫn bị đả bại, vẫn y nguyên như cũ.
Đối với công kích trực diện phô thiên cái địa không thèm nói lý của binh đoàn, bọn chúng vẫn ngạo nghễ cho rằng bằng vào thực lực cá nhân và kỹ xảo của mình hoàn toàn không có nửa điểm đáng lo.
Tràng cảnh trong ký ức cùng một màn trước mắt này, là quá tương tự!
Bị lừa!
Cung Cửu rốt cuộc cũng là nhân vật kiêu hùng, tuy cả kinh, nhưng lập tức ý thức được có cái gì đó không thích hợp.
Hắn quyết định thật nhanh, không chút do dự nói: "Lui!"
Lưu Phong đoàn võ giả do dự một chút, rồi giống như thủy triều mà thối lui.
Công tử nhà giàu quan chiến ở đằng xa, hoàn toàn trợn tròn mắt, lắp bắp nói: "Bọn họ sao... sao lại như thế mà lui rồi chứ?"
Mà người huynh trưởng bên cạnh cũng đã sớm đứng dậy, hoắc mắt, đầy vẻ kinh sợ, lúc này dần bình tĩnh mà trầm giọng nói: "Bởi vì địch nhân của bọn họ là một chi binh đoàn, cơ quan binh đoàn chân chính đệ nhất!"
"Binh đoàn? Cơ quan binh đoàn?" Công tử nhà giàu ngây ngẩn cả người, sau đó nở nụ cười, chỉ vào phương hướng của căn cứ thanh đồng bên kia, rồi ngả ngớn nói: "Đại ca, ngươi nói chính là những.. búp bê binh kia sao..."
Đại ca trên mặt biểu tình, nghiêm túc hiếm thấy, ý cười trên mặt công tử nhà giàu từng điểm tiêu thất: "Đại ca, ngươi không phải là đang giỡn chơi a..."
"Ta không phải tại giỡn chơi." Thanh niên khoác trường bào trầm giọng nói, vẻ mặt của hắn nghiêm nghị: "Ta cần phải lập tức bẩm báo chuyện này cho phụ thân."
Công tử nhà giàu giật nảy mình: "Đại ca!"
Việc này nghiêm trọng đến nổi cần phải hướng phụ thân bẩm báo sao?
"Vô luận như thế nào, trong khoảng thời gian này, ngươi không nên hành động thiếu suy nghĩ"! Thanh niên khoác trường bào trầm giọng căn dặn: "Chuyện này đã vượt qua phạm vi mà chúng ta có thể giải quyết rồi".
Công tử nhà giàu hoàn toàn bối rối.
Thanh niên khoác trường bào xoay người, trầm giọng nói với võ giả tóc vàng bên cạnh công tử nhà giàu: "Bảo vệ công tử!"
Tóc vàng võ giả da đầu tê rần, hắn biết rõ cái này là đại công tử tại cảnh cáo hắn, bảo hắn trông chừng tiểu công tử, vội vàng vâng dạ: "Vâng!"
Thanh niên khoác trường bào như sấm rền gió cuốn, ly khai luôn.
Cơ quan binh đoàn chân chính thứ nhất ra đời, giá trị cái này tin tức khiến cho nội tâm thanh niên khoác trường bào, kích động không thôi.
Thủy chung vẫn nhìn chăm chú vào chiến trường, hai mắt quang mang kỳ dị liên tục chớp động.
Lão luôn chuẩn bị tốt, tùy thời có thể xuất thủ, chỉ là muốn nhìn thêm một chút thực lực của cái chi binh đoàn tên Đường Sửu này. Nhưng lại trăm triệu lần không nghĩ tới, tận mắt chứng kiến một trận đặc sắc như thế!
Biểu hiện của Đường Sửu, làm cho lão cảm thấy phi thường ngoài ý muốn.
Lão vẫn không có can thiệp việc Đường Sửu chế tạo binh đoàn, không nghĩ tới, Đường Sửu cho lão một nỗi kinh hỉ thật to.
Y như lời Tỳ Bà nói, chiến thuật của Đường Sửu đã đẩy ra một phiến cửa sổ trong đầu lão.
Giờ khắc này, lão thấy được một cái thời đại hoàn toàn mới sắp bắt đầu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.