Rầm rập! Mặt đất đùn lên vô số bùn đất, liên miên không dứt, nếu như lúc này đứng từ trên cao nhìn xuống sẽ phát hiện ra khoảng đất này như một đám bọt khí đang sôi trào, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, mặt đất xuất hiện vô số đụn đất to nhỏ khác nhau. Đường Thiên thấy trước mắt tối sầm lại, cái đụn đất trước mắt hắn bị đùn lên bỗng nhiên có thứ gì đó phá kén mà ra, dùng tốc độ kinh người, oanh động liên tục lao lên phía trước, vô số bùn đất từ bên cạnh nó tràn ra, tung tóe khắp trời. Đó là... Một tòa tháp Thanh Đồng... Thật cao... Đường Thiên trợn mắt há mồm, hắn nhìn tòa tháp Thanh Đồng từng tầng từng tầng trồi lên, đột nhiên xuất hiện trên mặt đất, giống như một con rắn Thanh Đồng vô cùng lớn đang phá đất chui ra vậy! Bóng của tòa tháp Thanh Đồng bao phủ hắn, khiến hắn cảm thấy lúc này mình thật nhỏ bé. Xung quanh hắn, từng tòa kiến trúc Thanh Đồng cao lớn và có hình thù kì quái, giống như măng mọc sau mưa xuân, trong tiếng nổ ầm ầm đua nhau mọc lên. Bụi bặm bao phủ khắp bầu trời, bụi bậm tràn ngập khắp nơi. Nha Nha trong lòng Đường Thiên mở lớn cái miệng, vẻ mặt dại ra, ngửa mặt nhìn những kiến trúc Thanh Đồng vô cùng hùng vĩ trên đầu. Những tòa lầu Thanh Đồng cao tới năm mươi trượng tùy ý cũng có thể nhìn thấy, Đường Thiên chưa từng thấy một kiến trúc nào hùng vĩ đến vậy. Cho dù tất cả cửa sổ trong các kiến trúc này đều trống không, cho dù khắp nơi bị bao phủ bởi một lớp bụi xám, cho dù rất nhiều họa tiết hoa văn đã bị năm tháng ăn mòn. Nhưng chỉ riêng thể tích khổng lồ cũng đã đủ làm Đường Thiên cảm thấy kính nể. Tòa thành Thanh Đồng nát bươm xoay tròn tạo thành một quỹ đạo đan xen giữa không trung. Chỉ cần tùy ý lướt nhìn sẽ thấy những cỗ hài cốt Thanh Đồng, những vết gỉ sét loang lổ, và những mảng rêu mọc. Nhưng trong mắt Đường Thiên, mỗi kiến trúc Thanh Đồng có hình thù kỳ quái đều là một con cự thú Thanh Đồng hùng vĩ băng lãnh, bọn chúng yên lặng ngồi chồm hỗm, nói cho mọi người biết chúng đã từng huy hoàng. Ở nơi đây, bất kể một tòa lầu Thanh Đồng nào cũng đồ sộ nguy nga như vậy. Thanh Đồng tùng lâm! Đây là một tòa Thanh Đồng tùng lâm! Chính bản thân cái Thanh Đồng tùng lâm băng lạnh mà cũ nát này đã có được lực lượng chấn động lòng người rồi! Đường Thiên đã triệt để bị chấn động. Lúc trước, kế hoạch trại huấn luyện cơ quan võ giáp của Binh ở thành Tam Hồn đã khiến Đường Thiên nhìn thấy rõ dã tâm bừng bừng, cho rằng nó có quy mô kinh người. Thế nhưng so với tòa Thanh Đồng tùng lâm trước mắt này thì đúng là khác biệt một trời một vực. "Rất đồ sộ, binh doanh 07 được xây dựng theo tiêu chuẩn hình vuông, dài rộng đều là mười kilomet." Thanh âm của Binh vang lên đầy cảm khái, hắn ngẩng đầu nhìn những kiến trúc Thanh Đồng cao vút, thanh âm hơi mơ hồ: "Tòa tháp này, trước đây là đăng tháp, cao bốn trăm mười hai thước, là tòa tháp cao nhất binh đoàn. Nó được dùng để chỉ dẫn phương hướng cho cơ quan võ giáp. Mỗi góc cụt trong binh doanh nếu không cẩn thận sẽ ngã xuống thì không còn mạng. Thời điểm mà binh doanh 07 đồn trú nhiều nhất là bảy vạn người. Ừm, trong tràng chiến dịch kia, nơi này chính là điểm phản công, lúc đó đại đa số lực lượng của binh đoàn đều tập trung về nơi đây chuẩn bị phản công. Trong thời điểm bình thường, nhân số trú đóng là ba vạn người." "Ba vạn người?" Đường Thiên thì thào, trong đầu hắn không khỏi hiện lên cảnh tượng phồn vinh có vô số thân ảnh không ngừng xuyên tới xuyên lui trong Thanh Đồng tùng lâm. Trang cảnh kia nhất định là đồ sộ đến cực điểm... "Lúc đó chiến đấu vô cùng thảm liệt, chất lượng và trình độ công sự nơi đây cũng tương đối tốt. Đương nhiên, không thể so sánh với sau này rồi. Lúc đó không ai có thể so lại cơ quan võ giáp với chúng ta, hơn nữa chúng ta lại có tiền. Ví dụ như quân giới sở phía dưới thành Tam Hồn, đều là thứ không tiếc vốn liếng đổ vào. Tuy nơi đây có nhiều chỗ đã cũ nát, cơ quan thuật cũng lạc hậu hơn không ít, thế nhưng đối với chúng ta lúc này cũng đã đủ rồi." Thần sắc của Binh đầy thổn thức, tinh thần của hắn trở lên mơ màng, hắn ổn định lại tâm tình rồi nói: "Đi thôi, chúng ta đi tới khu chỉ huy nhìn xem, xem còn có bao nhiều thứ có thể dùng được." "Khu chỉ huy là nơi thế nào?" Đường Thiên cũng phục hồi lại từ trong chấn động. Binh giải thích: "Binh đoàn được phân ra rất nhiều khu vực, ví dụ như trạm gác chủ yếu được bố trí ở ngoại vi. Ví dụ như khu huấn luyện, có khả năng đây là chỗ sau này ngươi dùng nhiều nhất, nó dùng cho binh sĩ tới huấn luyện sử dụng. Khu chỉ huy là khu vực trung tâm quan trọng nhất của toàn bộ binh đoàn, chỉ có ngươi mới có quyền hạn mở ra." "Chỉ có ta mới có quyền hạn ư?" Trên mặt Đường Thiên đầy vẻ mơ hồ không hiểu. "Đúng vậy, ngươi là người kế thừa binh đoàn. Đương nhiên, vẫn chưa làm rõ được, nhưng ta nghĩ hẳn nó có liên quan đến thân thế của ngươi." Binh vừa đi vừa nói, thuận tiện an ủi Đường Thiên: "Ngươi cũng đừng suy nghĩ quá nhiều, rồi sẽ có một ngày mọi việc sẽ sáng tỏ!" Đường không dễ đi, những tòa đại lâu Thanh Đồng chui ra từ lòng đất cũng mang theo rất nhiều hài cốt. Những ngã từ đường gồ ghề, khắp nơi đầy đồng nhôm sắt vụn ' chè chai lông vịt', Đường Thiên và Binh không thể không bay qua. Khiến cho Đường Thiên cảm thấy khẩn trương nhất, là có vài toà lầu Thanh Đồng cao vút đang ở trong trạng thái nghiêng cực kỳ nghiêm trọng, hắn rất sợ chúng nó sẽ bất ngờ đổ ụp xuống. Nếu những kiến trúc đồ sộ không lồ này mà đổ ụp xuống thì cho dù thân thể có cường hãn đến cỡ nào thì cũng sẽ biến thành một đống thịt nát. Đường Thiên đi dọc theo con đường, trái tim nhỏ bé đập liên hồi. Binh không hề có cảm giác gì, hắn như một bà lão liên tục thao thao bất tận. "Tam lâu phía trước này trước kia là thương điếm, người làm sinh ý là thân thích của A Vân, vào lúc mở cửa hàng chúng ta đều cười nhạo hắn, cái tên gia hỏa này chính là một tên ngu ngốc. Ngươi biết hắn mở cửa hàng gì không cái gì không? Búp bê vải nhung! Một đám đại lão gia binh doanh đi bán búp bê vải nhung, hơn nữa còn cực kỳ đắt, không phải bị điên thì là cái gì? Mọi người đều cho rằng, gia hỏa này chắc chắn sẽ không bán nổi một món. Ai ngờ đâu, sinh ý lại cực tốt. Trong nhà ai có vợ hay con gái, mỗi lần gửi đồ về nhà thì kiểu gì cũng gửi theo một cái. Cũng chẳng còn cách nào khác, toàn binh đoàn ngoại trừ cái tiệm búp bê này ra, tất cả đều là cửa hàng cơ quan võ giáp hay cửa hàng binh khí gì gì đó, chẳng lẽ lại gửi đao kiếm về nhà sao? Nếu như người nào có bạn gái đến thì chắc chắn ngày nào cũng ghé qua đây. Ngươi có mua nhiều thì hắn cũng chẳng chiết khấu, sau cùng chắc chắn mỗi nữ nhân đều ôm về một đống lớn. Mọi người đều mắng, thế nhưng thực ra trong lòng chẳng ai để tâm làm gì, bình thường có tiền cũng chẳng có chỗ tiêu, nói không chừng một ngày nào đó chết trên chiến trường..." Đường Thiên yên lặng lắng nghe. "Trong cái thời đại của ta, mỗi ngày đều có chiến tranh. Ừm, câu này hơi khoa trương một chút, nhưng tính số trận chiến trong một năm thì cũng không sai biệt bao nhiêu. Ba tới năm năm sẽ cps một trận đại chiến, còn mấy trận chiến đấu nhỏ thì quá nhiều, chính bản thân chúng ta cũng chẳng nhớ rõ có bao nhiêu. Trong thời đại đó, bầu không khí sôi động hơn hiện tại nhiều. Tinh hồn thú cũng nhiều hơn hiện tại, tinh hồn thú viễn cổ rất kinh khủng. Nếu vận khí ngươi xấu, gặp phải một con hoang thú thì toàn bộ binh đoàn sẽ toàn quân bị diệt, cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt..." "Hoang thú là cái gì? Lợi hại như vậy sao?" Đường Thiên không nhịn được lên tiếng hỏi, mặc dù có nhiều lúc Binh thích khuếch đại mọi chuyện, nhưng đối với địch nhân lại luôn cố ý đánh giá thấp đi, vậy mà hắn lại e sợ hoang thú như vậy, điều này làm Đường Thiên cảm thấy rất bất ngờ. "Tinh hồn thú cường đại nhất, đại khái tương đương với thánh vực của chúng ta." Binh không hề quay đầu lại, trả lời: "Hiện tại có rất ít. À, có lẽ ở sâu trong Thiên Lộ chưa bị dò xét mới có khả năng tìm được. Vào thời đại của chúng ta bọn chúng mới là bá chủ chân chính." "Tinh hồn thú cũng có thánh vực?" Đường Thiên giật nảy mình. "Vì sao lại không có?" Binh dùng cái vẻ mặt kỳ quái: "Các bộ tộc của nhân loại tuy đông đảo, nhưng nếu đặt lên Thiên Lộ thì cũng chỉ là giọt nước trong biển rộng, tính là gì cơ chứ? Còn chủng tộc tinh hồn thú lại lấy con số hàng tỉ để tính, mà căn bản cũng không thể thống kê được, ưu điểm trời phú của tinh hồn thú nhiều đếm không xuể, chúng nó mới là đứa con cưng của đất trời. Kể cả những con có thiên phú phổ thông, thì bọn chúng cũng có thọ mệnh dài lâu, thậm chí lên tới cả vạn năm. Ngươi suy nghĩ thử xem, một tên võ giả ngu dốt tu luyện một vạn năm, vậy đương nhiên là thực lực của hắn phải rất kinh khủng rồi." "Thực tò mò về các tinh hồn thú lợi hại kia nha." Đường Thiên mê mẩn say mê. Binh hừ lạnh: "Tốt nhất ngươi lên cầu khẩn mình vĩnh viễn không gặp phải, chứ với thực lực của ngươi thì sẽ bị bóp chết như một con kiến." Đường Thiên không cho là đúng: "Đừng có coi thường ta, ta tiến bộ rất nhanh đó!" truyện được lấy tại TruyenFull.vn Binh định cười nhạo vài ba câu, nhưng bỗng nhiên nghĩ đến, tốc độ tiến bộ của cái tên gia hỏa này đúng là khiến người ta khó có thể phản bác được. Tốc độ của hai người cực nhanh, bỗng nhiên đôi mắt Binh sáng ngời: "Đến rồi!" "Đậu phộng?!" Đôi mắt Đường Thiên cũng sáng ngời, trước mắt hắn là một tòa kiến trúc Thanh Đồng có hình dạng cực kỳ giống một hạt đậu phộng lớn nằm ngang, hạt chắc nịch, thậm chí ngay cả những vết gồ ghề hay đường vân bên ngoài cũng giống hệt. Binh vọt tới trước cánh cửa Thanh Đồng, ngoài miệng nói: "Người thiết kế lên tòa kiến trúc này chính là Đậu Phộng của binh doanh đó. Tên hiệu của hắn là Đậu Phộng, còn tên thật thì ta quên mất rồi, chỉ nhớ ngày nào mà không có đậu phộng là hắn phát điên. Sau đó lại sống chết muốn đem khu chỉ huy thiết kế thành hình dáng đậu phộng, cấp trên binh đoàn tức giận gần chết, đem hắn sung quân đến thương khố. Kết quả là từ đó về sau, tất cả những thứ có hương vị đậu phộng dùng cho binh đoàn đều bị cắt đứt, tất cả đều bị tên hỗn đản này ăn sạch! Sau đó cấp trên muốn đem hắn triệu hồi về cơ quan sư một lần nữa, nhưng hắn chết sống cũng không chịu, thực khiến người ta không thể nào chịu nổi." Binh liên tục lắc đầu: "Cùng cái gia hỏa này nói chuyện là chuyện phiền phức nhất, đứng từ rất xa đã thấy mùi vị đậu phộng xộc vào mũi ngươi." Đường Thiên nghe thấy cực kỳ thú vị, binh đoàn Nam Thập Tự dường như có rất nhiều tên gia hỏa kỳ quái. Đậu phộng, thật là một trò đùa lớn! "Lại đây, đem bàn tay đặt lên trên đây." Binh nói. "Ô!" Đường Thiên nghe theo lời đem bàn tay đặt lên một khối phẳng bên cạnh cánh cửa Thanh Đồng. Lập tức cạnh dưới bàn tay hắn sáng lên, cạch cạch cạch, tiếng cơ quan phía sau cánh cửa hoạt động, cánh cửa Thanh Đồng vô cùng nặng nề chậm rãi mở ra. "Được rồi, tuy cái tên thích đậu phộng này có điểm hơi phiền toái, nhưng cơ quan thuật của hắn vẫn tương đối đáng tin cậy." Binh đi vào, vô cùng thành thạo sờ sờ bên cạnh, ngoài miệng liên tục nhắc: "Ồ, không có tinh thần thạch rồi." Hắn móc ra một khỏa tinh thần thạch thất giai, không biết nhét vào chỗ nào, lập tức tầm mắt của Đường Thiên sáng hẳn lên. Lọt vào tầm mắt hắn là những chiếc bàn Thanh Đồng, ngoại trừ cái đó ra, không còn thứ gì khác. Khiến Đường Thiên cảm thấy kinh ngạc nhất chính là, bên trong này ngoại trừ không gian có vẻ lộn xộn ra, không ngờ vẫn bảo trì được nguyên vẹn. Ngoại trừ bề mặt hơi rỉ sét ra, đại bộ phận vẫn bảo trì được hoàn chỉnh. Binh không biết ấn vào cái gì, một lát sau, không khí bắt đầu lưu thông, cảm giác cũng không còn khó chịu. "Đây là chỗ binh đoàn chúng ta chủ động đóng lại, cho nên vẫn bảo tồn được tương đối tốt. Khu chỉ huy là hạch tâm quan trọng nhất quân đoàn lên được dùng tài liệu và cơ quan thuật tốt nhất để xây dựng lên. Thế nhưng lúc đó cơ quan thuật cũng chưa tốt lắm lên không thể làm giống như ở quân giới sở." Binh đi tới cái bàn nằm ở vị trí trung tâm. Ở chính giữa cái bàn Thanh Đồng dài phẳng có chạm khắc Nam Thập Tự, Binh đem bàn tay đặt vào trong Nam Thập Tự. Đột nhiên phía dưới bàn tay hắn sáng lên quang mang, cái mặt bàn Thanh Đồng giống như vật sống, nhanh chóng huyễn động ra bốn phía, khiến Đường Thiên nhìn thấy mà giật nảy mình. Trên mặt bàn, từng hàng nút cơ quan hiện ra trước mặt hai người, số lượng chúng cực nhiều, khiến Đường Thiên nhìn mà choáng váng. Chỉ thấy Binh nhanh chóng ấn lên những nút cơ quan này, trên miệng lẩm bẩm. "Trong ba mươi sáu trạm canh gác, có thể sử dụng còn chín cái. Huấn luyện khu, ngô, lực lượng phòng không thể dùng rồi, tốc độ phòng thì miễn cưỡng có thể dùng. Ta xem xem, phòng Tự Sát, có thể dùng! Thật quá tốt!" Binh vô cùng hưng phấn. Phòng Tự Sát? Đường Thiên giật nảy mình, ê ê ê, ta không định tự sát đâu... Nhưng khi hắn còn chưa kịp phản ứng thì Binh không hề giải thích, lập tức nói: "Đi! Chúng ta đến phòng Tự Sát!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]