Chương trước
Chương sau
Đường Thiên lắc đầu đáp: "Không cần. Dù võ kỹ có lợi hại hơn nữa mà không có cái tâm của người luyện võ thì chắc chắn sẽ chẳng đi đến đâu cả. Lúc Quỷ Trảo dạy ta Hỏa Liêm Quỷ Trảo thì nó vẫn chưa phải là vô song võ kỹ nhưng ta rất vui bởi ta cảm nhận được ý chí và niềm tin thuộc về Quỷ Trảo trong đó, đó là ý chí và niềm tin mà ngay cả thời gian cũng không thể hủy diệt được. Còn bên trong Thôn Quang Thiết Quyền ngươi lại tràn ngập oán hận, ngươi hèn nhát nhưng lại chỉ biết mượn cớ trốn tránh, võ kỹ như vậy ta không cần."
"Ngươi không hiểu! Chờ khi ngươi hiểu rõ sự tàn khốc của thế giới này…" Làn khói căm hận nói.
Đường Thiên cũng cảm thấy phiền phức nên không nhịn được ngắt lời hắn, gã trợn mắt nhìn thẳng vào làn khói nói: "Đối với những kẻ nhu nhược thì thế giới này vĩnh viễn tàn khốc. Người khác có điều kiện tốt là cớ để ngươi lùi bước, từ bỏ sao? Thế giới này vốn chưa từng công bằng và sau này cũng không bao giờ công bằng nhưng thế thì sao chứ? Ngươi sẽ đầu hàng à? Người ta được vũ trang đầy đủ còn ngươi chỉ có chân tay không thì ngươi cảm thấy bất công rồi tự chặt tay mình xong nép mình vào xó chửi mắng cuộc đời sao?"
Đường Thiên không hề che giấu sự khinh thường miệt thị trong mắt: "không công bằng á? Phì! Ngươi biết thế nào là võ giả không? Võ giả chính là người mà dù cho cả thế giới đối đầu với ngươi, dù cho con đường phía trước ngươi đầy chông gai thử thách, dù cho cả cuộc đời ngươi đã được định sẵn sẽ phải nhấp nhô lận đận thì ngươi vẫn phải ngẩng cao đầu bước tiếp. Ngươi có thể không có tiếng tăm gì, ngươi có thể bị cười nhạo, ngươi có thể nhún nhường, khom lưng khuỵu gối nhưng thời điểm cuối cùng khi ngươi nhắm mắt xuôi tay rời bỏ thế giới này thì cái đồng hành cùng ngươi chính là ý chí và niềm tin sắt đá của ngươi! Đây mới là võ giả!"
"Võ giả quái gì cái loại như ngươi!"
Nói xong Đường Thiên chẳng buồn để ý đến làn khói nữa mà tiếp tục luyện vung thuẫn, động tác buồn tẻ, nhạt nhẽo cùng cực.
Làn khói cứng mồm không trả lời được.
Đồng thời Đường Nhất cũng rung động bởi câu nói này của Đường Thiên, hắn cảm thấy sau khi nghe Đường Thiên nói thì ở sâu thẳm trong người giống như có thứ gì đó đang trào dâng.
Ý chí và niềm tin sao?
Ý chí và niềm tin của mình là gì?
Đường Nhất cúi đầu không nói gì.
Đường Thiên đang vùi đầu tu luyện cũng không để ý tới sự khác thường của Đường Nhất, hắn phải nắm chắc thời gian bởi đêm nay sẽ hành động. Đám người Hỏa Mã Nhĩ đã do thám được vị trí của Phách Võ, dù sao thì sa mạc này vốn là địa bàn của bọn họ.
Theo như kế hoạch chiến đấu mà Binh đề ra thì đêm nay sẽ đánh lén lần thứ nhất.
Đại chiến sắp tới nhưng tâm trí Đường Thiên không chịu chút ảnh hưởng nào, hắn vẫn tu luyện vô cùng chuyên tâm, dù là động tác vung thuẫn cơ bản nhất. Sau khi luyện thành Hạc Thế thì dù là một chút biến hóa rất nhỏ Đường Thiên cũng có cảm giác được.
Điều này trợ giúp rất nhiều cho việc tu luyện của hắn.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, Đường Thiên vẫn không có gì phải lo nghĩ.
Sau khi hoàn thành hai vạn lần vung thuẫn thì Đường Thiên đả tọa để khôi phục chân lực. Khi hắn mở mắt ra thì trong mắt như có ánh sáng tỏa ra, chiếu rọi bốn bề, sau một lúc thì tia sáng đó mới dần thu lại. (DG: Mắt như đèn pha 8-x)
Khi Đường Thiên và Đường Nhất bước vào phòng thì Hạc và Lăng Húc đã chuẩn bị sẵn sàng.
Đường Thiên vung tay hô: "Oa oa, lên đường đánh giặc!"
Lăng Húc liếc mắt đầy khinh bỉ: "Chúng ta đi đánh lén, không cần rống lên vậy đâu!"
Chỉ nghĩ đến việc đêm nay có thể đánh sướng tay cũng khiến tinh thần Đường Thiên hưng phấn, ngay cả tên tiểu Húc Húc đáng ghét dường như cũng thuận mắt hơn rất nhiều. Từ khi Đường Thiên phát hiện chiến đấu có tác dụng rất lớn tới việc lĩnh ngộ võ kỹ thì hắn đã hiểu tại sao những võ giả trong truyền thuyết kia lại thích chạy đi khắp nơi khiêu chiến.
Càng gian nan vất vả thì võ giả càng dễ thu được lý giải sâu sắc về võ kỹ, loại lý giải này không đơn giản lĩnh ngộ được nếu chỉ dựa vào tu luyện.
Vì thế Đường Thiên thích chiến đấu.
Cảnh đêm thăm thẳm như nước.
Buổi đêm ở sa mạc, sao mọc đầy trời, trong không khí phảng phất có chút lạnh lẽo.
Dưới sự dẫn đường của Hỏa Mã Nhĩ, bọn họ đã nhanh chóng tìm được doanh trại của Phách Võ. Bên một đống lửa lớn có một đám võ giả đang thoải mái cười vang, trong không khí thoang thoảng mùi thịt nướng.
Dư Thuận nhấp một ngụm rượu mạnh nhưng không nuốt ngay mà ngậm trong miệng, mặt lộ rõ vẻ thỏa mãn. Bề ngoài hắn khá bình thường nhưng có khí chất ung dung tự tại, khiến người ta có cảm giác kẻ này làm gì cũng bình tĩnh trầm ổn.
Hắn thích sự yên tĩnh nên tự mình đốt một đống lửa nhỏ, ngồi cách đám võ giả kia khoảng một trăm thước.
Thủy Thừa vuốt tóc, khuôn mặt hơi gầy, thon dài, trên cổ đeo chiếc khăn lụa pháp phới màu đỏ như lửa, đôi mắt dài, mảnh như lưỡi đao, đem lại cho người ta cảm giác lạnh lẽo, hắn hừ lạnh một tiếng lẩm bẩm: "Mấy tên khốn này thuộc họ nhà thỏ à? Nói chạy là chạy, để chúng ta đến đây hít cát! Không khí khô nóng như thế này ảnh hưởng không tốt đến da ta chút nào!"
Vĩnh Thu cười ha hả: "Thực ra cũng rất tốt mà, hiếm khi nào mọi người tụ tập lại được như thế này, ta thấy mọi người đều rất hài lòng đấy."
Hắn cao gầy, khoảng tầm mộtm9, nổi bật nhất là cặp mắt màu xanh xám của hắn, hai tay hắn cực kì linh hoạt, một lưỡi dao mỏng xuất hiện giữa hai ngón tay hắn, phản chiếu ánh lửa chói mắt.
Thường ngày bọn họ mỗi người đóng ở một nơi, muốn tụ tập một chỗ quả thực không dễ.
"Phái người canh gác chưa?" Dư Thuận bỗng hỏi.
"Ặc! Thuận ca, huynh cẩn thận quá rồi đấy." Vĩnh Thu không cho là đúng mà nói: "Chúng ta có nhiều người như vậy lại còn bản thân ba người chúng ta tọa trấn thì còn có kẻ nào dám đến vuốt râu hùm chứ? Trừ phi hắn bị ấm đầu rồi!"
Ba cường giả Thiên Bảng dẫn theo một trăm võ giả cấp Thiên lộ, lực lượng mạnh mẽ như vậy hoàn toàn có thể quét ngang Sài lang tọa.
Kỳ thực Dư Thuận cũng cảm thấy mình quá cẩn thận nhưng vẫn phải nói: "Cẩn thận vẫn hơn, lão đại khá quan tâm đến mấy tên này đấy."
"Thuận ca, lần này rốt cục là chuyện gì?" Thủy Thừa nhíu mày hỏi: "Lão đại nói chẳng rõ ràng gì cả, chỉ bảo chúng ta nghe huynh chỉ huy thôi, đến giờ bọn đệ vẫn chưa biết gì cả."
"Đúng thế đúng thế! Thuận ca, nói đi nói đi." Vĩnh Thu cũng nài nỉ.
Dư Thuận do dự trong chốc lát, đảo mắt nhìn bốn phía rồi nói nhỏ: "Lão đại đi khiêu chiến Khang Đức rồi."
Cái gì?
Thủy Thừa và Vĩnh Thu giật mình suýt nhảy dựng lên.
Phản ứng của hai người cũng không khiến cho Dư Thuận bất ngờ. Khang Đức là ai chứ? Nhiều năm như vậy mà hắn vẫn vững vàng chiếm ngôi đệ nhất cao thủ Sài Lang tọa, thực lực của hắn sâu không thể lường được. Ngân Nguyệt Khang Đức, Thiên Câu Bạch Hoa, Phách Võ Ổ Thiết Vũ chính là ba ông trùm chiếm giữ Sài Lang tọa nhiều năm, toàn bộ danh tiếng của bọn họ đều do vô số sinh mạng dựng lên.
Ba người đấu đá lẫn nhau hiển nhiên không chỉ một lần, Khang Đức mạnh hơn hai người một phần.
ba thế lực lớn vẫn duy trì một cách ăn ý, giống như ba thủ lĩnh hiểu rõ thực lực của nhau.
Thế mà lão đại lại đi khiêu chiến Khang Đức.
hai người còn tưởng tai mình nghe nhầm nữa.
"Ừ!" Dư Thuận thấp giọng nói: "Lão đại kiếm được một bảo khí cấp bạch ngân của chòm Gấu nhỏ.
"Sặc!" hai người lại sốc lần nữa, rốt cục họ cũng hiểu tại sao lão đại lại tự tin đi khiêu chiến Khang Đức.
Chòm Gấu nhỏ, một trong năm địa vực, đối với Sài Lang tọa thì chòm sao mạnh mẽ như vậy không khác gì thần thánh xa xa không thể chạm tới. Sài Lang tọa xếp gần cuối trong số bốn mươi hai chòm Nam Thiên, mười chín chòm của Bắc Thiên cũng đủ cho họ phải ngưỡng mộ mà năm địa vực thì…
Bọn họ có cảm giác rằng cả đời này cũng sẽ không có liên hệ gì với những tồn tại mạnh mẽ như vậy. một kiện bí bảo cấp bạch ngân địa cấp có thể bán với giá trên trời ở bốn mươi hai chòm Nam Thiên.
Huống chi đây còn là bảo khí!
Hai người cực kỳ kích động, Thủy Thừa hỏi với giọng run run: "vậy chẳng phải lão đại có thể thống nhất Sài Lang tọa rồi sao?"
Dư Thuận cũng rất kích động nhưng chung quy hắn vẫn là người lão luyện cẩn thận: "Chuyện này phải dựa vào chúng ta rồi. "
"Dựa vào chúng ta á?" Vĩnh Thu ngẩn người sau đó hai mắt sáng rức: "Lẽ nào mục tiêu chúng ta cần giết có liên quan tới bảo khí cấp bạch ngân kia?"
"Đúng vậy." Dư Thuận gật đầu với vẻ nghiêm túc: "Bảo khí cấp bạch ngân của chòm Gấu nhỏ này là thù lao cho vụ giết mấy tên khốn kia, xong việc thì bí bảo này mới thuộc về Vu lão đại."
Vĩnh Thu biến sắc: "ba tên này rốt cục là ai mà lại có giá bằng một kiện bảo khí chòm Gấu nhỏ?"
Thủy Thừa hừ lạnh: "Quan tâm lai lịch bọn chúng làm quái gì! Dù là kẻ có lai lịch chăng nữa thì chỉ cần vì kiện bảo khí cấp bạch ngân này cũng đáng để chúng ta liều một lần!"
Vĩnh Thu gật đầu đồng ý: "không sai, không sai. Quan tâm lai lịch bọn chúng làm gì, cứ liều đã!"
Bỗng nhiên toàn doanh trại có tiếng hỗn loạn, Dư Thuận nheo mắt, lạnh lùng nói: "Thực là to gan, lại dám tập kích doanh trại của chúng ta!"
Dứt lời, hắn đứng thẳng người, tiện tay quẳng túi rượu sang một bên.
Thủy Thừa và Vĩnh Thu cũng nhận thấy bèn cùng nhau đứng dậy.
Nhờ ánh lửa chiếu sáng, ba người quan sát toàn bộ doanh trại nhưng khi nhìn rõ tức thì sắc mặt ba người cực kì khó coi.
Quang cảnh cực kỳ hỗn loạn, tiếng kêu gào thảm thiết không ngớt, đống lửa giữa trại soi rõ từng khuôn mặt kinh sợ, những tia máu bắn tung tóe. Những võ giả này hoàn toàn không ngờ lại có người dám đánh lén bọn họ!
Người tới hung ác dị thường, chỉ vung tay mấy cái đã có hơn một0 người bay đầu.
ba người Dư Thuận tức đỏ mắt, những người này đều là tinh nhuệ của Phách Võ, bọn họ đã tốn rất nhiều năm mới bồi dưỡng được giờ lại giống như cừu non để mặc đối phương chém giết.
ba người không hẹn mà cùng huýt dài một tiếng, huy động toàn bộ chân lực, lao thẳng về phía ba người đang chém giết.
Đối phương cũng chỉ có ba người, kẻ dùng đao là Hồn Tướng nhưng đao phát cực kỳ bá đạo, gần như không có sơ hở nào. Tên thiếu niên áo đen dùng kiếm, tiêu sái linh động, kiếm thế sắc bén, hơn nữa thân pháp lại nhanh nhẹn khó nắm bắt, thỉnh thoảng còn hiện ra hai ba ảo ảnh, khó bề phân biệt được. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Nhưng Dư Thuận lại chỉ nhìn chằm chằm vào tên khốn kiếp mặc áo giáp bạc tay trái cầm thuẫn giữa chiến trường, thực lực tên này không phải mạnh nhất nhưng lại là tên giết người đạt hiệu suất cao nhất, hắn giống như một cỗ máy giết người không có chút tình cảm nào, động tác ngắn gọn mà lưu loát, không có một chút thừa thãi nào.
Nếu nói về thực lực thì tên Hồn tướng cầm trảm mã đao kia có thực lực mạnh hơn hắn nhưng nếu so lượng người giết được thì thiếu niên giáp bạc thắng chắc. Thiếu niên giáp bạc quá hiểu việc lợi dụng hoàn cảnh xung quanh, hắn giống như tử thần bóng đêm nhẹ nhàng cắt đứt sinh mạng.
Một kẻ đáng sợ!
Tuy Dư Thuận đã sớm đoán được nhiệm vụ lần này sẽ không dễ dàng nhưng thiếu niên giáp bạc vẫn khiến tâm thần hắn rung động.
Vội vàng lao nhanh tới, ngay giữa không trung Dư Thuận hít một hơi thật sâu, huy động chân lực toàn thân, quần áo căng lên như khí cầu, tay phải chậm rãi đưa ra.
Một luồng chân lực mạnh mẽ kèm theo tiếng sấm đáng sợ lao thẳng về phía Đường Thiên.
"Đại Bi Lôi Âm chưởng!"
Không có ánh sáng mà chỉ có tiếng sấm cuồn cuộn không dứt đi cùng với luồng chân lực như muốn dời non lấp bể!
Khuôn viên ba trượng quanh Đường Thiên đều bị một chưởng này của hắn bao trùm.
Khuôn mặt bình thường của Dư Thuận lại bỗng đỏ rực, bị Đại Bi Lôi Âm chưởng bao trùm thì ngay cả không khí cũng gần như cô đọng lại, những loại thân pháp khó nắm bắt kia sẽ mất đi tác dụng.
Đây là Đại Bi Lôi Âm chưởng!
Dùng thô phá tinh, lấy một khuất phục mười.
Nhưng đúng lúc này tên thiếu niên giáp bạc đang bị chưởng của hắn khóa chặt lại ngẩng đầu, cặp mắt lạnh lẽo sáng lên!
(DG: lão tác giả bí từ v~, thằng ku nào mắt cũng sáng lên với sáng rực, toàn X-Men cả rồi)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.