Quách Lâm sợ tới choáng váng, giờ hắn vẫn không hiểu nổi vì sao đám người ở Tạ Thị kiếm thôn này lại hung hãn không sợ chết như vậy.
Đột nhiên, xa xa vang lên tiếng động trầm trầm.
Mọi người lập tức yên tĩnh lại, Quách Lâm lại như phát điên, chẳng lẽ lão tổ tới?
Song ngay lúc này, một thân dân lảo đảo chạy tới, sắc mặt sợ hãi: “Thạch sa thú! Thạch sa thú tới!”
Lời còn chưa dứt, tiếng động ầm ầm đã từ xa lại gần, mặt đất rung lên như cái sàng.
Không đợi mọi người kịp phản ứng lại đã nghe một tiếng nổ ầm rất lớn, tường đất còn chưa dựng xong lại chia năm sẻ bảy. Vài con thạch sa thú lớn như ngọn núi nhỏ lao thẳng vào trong thôn.
Thạch sa thú nhiều như thủy triều, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta tê dại cả da dầu.
Ánh mắt Tạ Thanh đỏ bừng, khàn giọng nói: “Tất cả nam nhân Tạ gia ngăn cản phía sau! Tạ Uyển, mau mang những người khác rút lui về sau núi!”
Rốt cuộc... Tạ Thị kiếm thôn tồn tại đã bảy trăm năm, cũng đến ngày kết thúc...
Tạ Thanh trong lòng bi thương, nhưng hắn biết giờ không phải lúc đau buồn, hắn chỉ Quách Lâm trầm giọng nói: “Các người cũng xông lên, nếu các ngươi còn sống, ta tha cho các ngươi không chết!”
Quách Lâm sắc mặt trắng bệch, chân run lẩy bẩy, nhưng mũi kiếm Tạ Thanh chỉ thẳng vào cổ họng hắn, sắc mặt lạnh lùng bức người này khiến hắn lập tức tỉnh táo lại, suy nghĩ một lúc rồi cắn răng nói: “Được!”
Trong lòng hắn lại suy tính, nếu lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-bat-bai/829743/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.