Chương trước
Chương sau
Năm kiếm khách áo xám như năm con quạ đánh thẳng về phía cỗ xe bạc. Những kiếm khách áo xám này ai nấy thần sắc lạnh lùng, con ngươi đỏ sậm, cả quần áo lẫn trường kiếm đều một màu xám.
Trong con ngươi đỏ sậm đó, Đường Thiên có thể thấy rõ vẻ tham lam, cuồng bạo.
“Mũi thương ta, nhằm kẻ có tội!”
Một giọng nói trầm tĩnh đột nhiên vang lên, Đường Thiên quay sang thấy Lăng Húc. Gã cũng phải giật mình với Lăng Húc trước mắt, trầm tĩnh lạ thường, trong con ngươi màu cảm không còn vẻ nóng nảy và phẫn nộ ngày thường nữa.
Hắn như thành một người khác.
Lăng Húc áo bào trắng kim tuyến, thẳng tắp như mũi thương, không khiến người ta cảm thấy sắc nhọn bức người, ngược lại, yên tĩnh tới lạ thường, như khoảng lặng trước cơn dông.
Gã này...
Trong ánh mắt khiếp sợ của Đường Thiên, Lăng Húc tay phải cầm thương đột nhiên bước một chân ra phía ngoài vòng bảo hộ của cỗ xe, khuôn mặt anh tuấn dưới ánh nắng ôn hò tĩnh lặng.
Xoạt, bước ra khỏi vòng bảo hộ, bay khỏi cỗ xe. Mái tóc bạc lay động giữa không trung, hắn như một con chim tuyết trắng xóa, đón thế tới của năm kiếm khách áo xám.
Năm kiếm khách áo xám đột nhiên tỏa ra, hai trong số đó vẫn tiếng thẳng, ba kẻ khác lại theo đường vòng, từ ba hướng trái phải bên trên, phóng về phía Lăng Húc.
Lăng Húc giữa không trung chăm chú quan sát năm người lao tới, thân hình không đổi.
Thanh kiếm áo xám vung lên, mỗi thanh kiếm lại ánh lên một luồng lửa đỏ sậm. Thanh kiếm rít lên ô ô, năm luồng kiếm mang như ánh lửa biến ảo giữa không trung, như năm con quạ lửa mang theo ăn luồng hỏa quang, xé gió đánh về phía Lăng Húc.
Hỏa Nha Kiếm của chòm sao Ô Nha!
Kiếm pháp năm người không hề sai biệt, phối hợp ăn ý, năm luồng kiếm mang hỏa nha phối hợp lẫn nhau, phương vị vô cùng xảo diệu.
Tiếng kiếm rít như tiếng quạ kêu, vang lên không ngừng!
Năm người không ngừng chém ra kiếm mang hỏa nha, từng luồng kiếm mang hỏa nha bắn về phái Lăng Húc như mưa!
Lăng Húc vẫn như không thấy, thân hình sừng sững bất động giữa không trung.
Hỏa nha khắp trời xé gió bay tới, bao phủ tầm mắt của hắn, khiến hắn không còn không gian né tránh. Năm kiếm khách áo xám khó nén nổi lọ vẻ vui mừng, đối phương tự đại tới mức không buồn trốn tránh.
Không ngờ mình lại gặp phải một kẻ địch tự đại tới mức ngu ngốc như vậy...
Năm người bọn họ xuất thân từ cùng một kiếm thôn, từ nhỏ lại cùng được một sư phụ truyền thụ. Năm người phối hợp ăn ý vô song, Hỏa Nha Kiếm vốn không phải kiếm pháp cao thâm gì, nhưng năm người lại nghiên cứu ra một bộ kỹ xảo hợp kích. Trình độ năm người vốn rất sát nhau, trận pháp hợp kích Hỏa Nha này uy lực rất lớn.
Cỗ xe bạc này vô cùng xa xỉ, vừa nhìn là biết chủ nhân không giàu cũng sang. Cỗ xe vừa tiến vào chòm sao Ô Nha đã như một cục đá ném lên mặt hồ yên ả, làm dấy lên vô số gợn sóng.
Không biết bao nhiêu người đang theo dõi nó, nhưng đa số đều tự nghĩ thực lực không đủ, không hề ra tay.
Năm người cũng đã do dự rất lâu rồi mới quyết định ra tay thử. Nếu đắc thủ, vậy chắc chắn kiếm được khoản lời to, cái khác không nói, chỉ mình cỗ xe này đủ để bán giá hời rồi.
Khi Lăng Húc bay khỏi cỗ xe, năm người như gặp phải đại địch.
NHưng ngay sau đó thấy thái độ tự đại của Lăng Húc, bọn họ lập tức hiểu đây là một cơ hội tuyệt hảo.
Năm người không hề do dự dùng tới sát chiêu.
Kiếm xám trong tay năm người cùng rung lên tạo thành một vòng tròn, miệng quát lớn: “Giết!”
Chỉ thấy kiếm mang hỏa nha khắp trời đột nhiên biến mất, hóa thành một luồng kiếm mang lửa đỏ rộng tới hơn trượng, như một con hỏa nha khổng lồ hung hãn đánh thẳng tới.
Hỏa Nha Độ!
Thân hình hỏa nha to lớn đáng sợ, ngọn lửa phần phật quanh người, kiếm ý bừng bừng, sát khí ngập trời, bao phủ toàn trường!
Con ngươi Đường Thiên co rụt lại, cho dù hắn đứng trong cỗ xe cũng có thể cảm nhận được luồng khí tức thô bạo đang đánh tới. Sóng khí nóng rực khiến nhiệt độ xung qunh tăng vọt.
Thực lực năm người chỉ bình thường, nhưng chiêu hợp kích này đã đạt tới uy lực của võ giả cấp Thiên Lộ!
Ánh lửa chiếu lên khuôn mặt anh tuấn và mái tóc bạc của Lăng Húc, gương mặt bình tĩnh như mặt hồ bỗng rung động, như ngọn lửa phẫn nộ bắt nguồn từ con ngươi màu cam theo rung động đó khuếch tán ra mỗi ngóc ngách trên khuôn mặt hắn.
Sự tĩnh lặng tan vỡ, gió bão bùng lên, congươi mắt màu cam hừng hực lửa cháy. Chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi, Đường Thiên chứng kiến toàn bộ quá trình Lăng Húc từ bình tĩnh hóa thành phẫn nộ.
“Giết!”
Tiếng rống giận như sấm vang khắp toàn trường.
Thương bạc biến mất trên tay Lăng Húc, Thương Tiêm Hải khai mở giữa không trung.
Tiếng xé vải dày đặc áp chế tiếng kiếm âm ô ô.
Hỏa nha đánh lên Thương Tiêm Hải.
Một điểm lửa chói mắt bùng lên trên thân thể hỏa nha, hỏa nha hung hãn như không cảm giác được, Thương Tiêm Hải tựa như vô cùng yếu đuối trước hỏa nha khổng lồ này.
Ngay sau đó, từng ánh lửa đột nhiên sáng lên dày đặc trên người hỏa nha.
Năm người trong lòng trấn định, tuy ánh lửa vô cùng dày đặc, trông rất kinh khủng, nhưng bọn họ có thể nhận ra, hỏa nha bị công kích không quá mãnh liệt.
Chỉ cần xuyên qua tầng Thương Tiêm Hải mỏng manh này, đối phương không còn gì bảo vệ.
Năm người quyết định rất nhanh, kiếm xám trong tay không ngừng biến ảo, từng luồng kiếm mang hỏa nha chói mắt không ngừng chìm vào cơ thể khổng lồ của hỏa nha, thân hình vốn khổng lồ của hỏa nha ảm đạm đi rồi đột nhiên rực sáng chói mắt, uy thế ầm ầm tăng lên.
Viu viu viu!
Tiếng động như xé vải như âm hồn bất tán, quẩn quanh bên tai mọi người.
Thương Tiêm Hải như thủy triều dâng trào mãi không thấy cuối. Ánh lửa chói mắt lóe lên dày liên hồi trên người hỏa nha, dày đặc tới mức người xem kinh hồn.
Sắc mặt năm người bắt đầu nghiêm nghị, mức độ công kích mà hỏa nha phải chịu đang không ngừng tăng lên.
Bọn họ không thể không tăng tốc độ xuất kiếm, kiếm ý hỏa nha càng dày đặc, từng con hỏa nha liên tiếp chui vào thân thể khổng lồ kia.
Nhưng khiến tất cả đều ngạc nhiên, thân thể khổng lồ của hỏa nha vẫn từ từ ảm đạm dần đi.
Bấtl uận có bao nhiêu kiếm mang hỏa nha trút vào, nó vẫn từ từ ảm đạm dần.
Kiếm của năm người vung lên càng lúc càng nhanh.
Tiết tấu này hoàn toàn không chịu khống chế của bọn họ, áp lực cực lớn khiến bọn họ không thể không tăng tốc độ vung kiếm.
Sắc mặt bọn họ nhanh chóng biến thành trắng bệch.
Thương Tiêm Hải vốn tưởng yếu đuối nào ngờ lại kiên cường dẻo dai tới vậy. Hỏa nha khổng lồ như một con tinh hồn thú đã lọt vô lưới, có giãy dụa thế nào cũng không lao nổi ra khỏi lưới.
Tốc độ xuất thương không ngừng tăng lên, áp lực năm người phải chịu cũng theo đó gia tăng.
Sắc mặt năm người lúc này vàng như đất.
Kinh nghiệm chiến đấu của bọn họ cũng khá phong phú, bọn họ biết mình đã mất tiết tấu, tiết tấu chiến đấu đã do đối phương chiếm chủ đạo.
Tầng Thương Tiêm Hải mỏng manh kia, trong mắt bọn họ giờ lại đột nhiên trở thành cao thâm.
Trận chiến này thật ra không có gì huyền bí, hai bên chỉ so đấu số lần xuất thủ. Khi năm người mất quyền chủ đạo tiết tấu vậy cũng tức là số lần xuất thương của một người đối phương vượt tổng của cả năm người bọn họ.
Không thể nào...
Sắc mặt cả năm đều lộ vẻ kinh hãi.
Vì chiêu Hỏa Nha Độ này bọn họ đã huấn luyện chuyên môn nhằm tăng tốc độ xuất kiếm, tốc độ xuất Hỏa Nha Kiếm của bọn họ vượt qua Hỏa Nha Kiếm tiêu chuẩn ít nhất hai cấp.
Thế nhưng... tốc độ xuất thủ của đối phương lại nhanh tới mức vượt tổng của cả năm người bọn họ!
Nếu không tự trải qua, chắc chắn bọn họ không thể tin nổi!
Đối chọi không chút kỹ xảo như vậy, một khi rơi vào cảnh xấu vậy chắc chắn không thể vãn hồi. Cán cân thắng lợi đã nghiêng hẳn về phía đối phương.
Hỏa nha từ từ hóa thành ảm đạm, càng lúc càng tối dần.
Ầm!
Hỏa nha khổng lồ nổ tung thành một chùm mưa lửa, năm người cùng kêu lên một tiếng đau đớn, sắc mặt hoảng sợ.
Nhưng không chờ bọn họ kịp phản ứng lại, Thương Tiêm Hải không bến bờ đã lập tức nuốt chửng cả năm.
Thu thương đứng thẳng, Thương Tiêm Hải khắp trời dột nhiên biến mất, lửa giận trong mắt Lăng Húc từ từ rút đi, hắn đã bình tĩnh trở lại.
Lặng lẽ đứng giữa không trung, ánh mắt từ từ đảo qua xung quanh, không nói một lời, quay người trở lại cỗ xe.
Tóc bạc thương bạc, phong tư trác tuyệt!
Đầu ngón chân khẽ điểm lên boong cỗ xe, mái tóc bạc lay động.
“Ồ, Tiểu Húc Húc, tiến bộ nhiều đây!” Đường Thiên mở to hai mắt, nhưng câu tiếp theo lại hỏi: “Nhưng mà, sao ngươi lại không dùng cái gì mà ‘nhất bản chính kinh thứ’?”
Cả bước chân lẫn vẻ mặt cứng lại, khóe mắt Lăng Húc giật giật.
Nhất bản chính kinh thứ... Bĩnh tĩnh bình tĩnh, bình tâm tĩnh khí, đừng tính toán với đồ bỏ như vậy...
“Cái ‘nhất bản chính kinh thứ’ kia uy lực khá lắm mà, không phải ngươi quên mất rồi đấy chứ.” Đường Thiên vuốt cằm, vẻ mặt tiếc nuối: “Nếu quên thật thì tiếc quá! Chiêu thức thật lợi hại! Có điều cũng không sao, ngươi cố suy nghĩ, cố hồi tưởng, không khéo lại nhớ lại được...”
“A a a , xem ‘nhất bản chính kinh thứ’ của ta đây!”
Đường Thiên khoa chân múa tay.
Lăng Húc mặt như mây đen tụ tập, càng lúc càng như đít nồi.
Bình tâm tĩnh khí... bình... bình cái con mẹ nhà nó!
Lăng Húc nổi giận gầm lên một tiếng, khiến Đường Thiên không kịp phòng bị co đầu rụt cổ lại.
“Câm miệng! Tên khốn kiếp nhà ngươi! Cố ý! Chắc chắn ngươi cố ý!” Lăng Húc thần sắc dữ tợn, xiết chặt thương bực, vỗ ngực bình bịch, nổi giận lôi đình: “Đi, ra quyết chiến! Hôm nay không phải ngươi chết thì là ta vong!”
“Ai da...” Đường Thiên kinh ngạc nhìn Lăng Húc, sắc mặt vô tội: “Vì sao? Ta đang khen ngươi mà!”
Đường Thiên sắc mặt thân thiết: “Tiểu Húc Húc, không phải gần đây tu luyện nhiều quá nên cả đầu óc cũng mụ mẫm mất rồi đấy chứ. Ai da ai da, chẳng lẽ đây là nguyên nhân khiến ngươi quên mất ‘nhất bản chính kinh thứ’?”
Lăng Húc cảm giác người mình như bốc lửa, hắn đã hoàn toàn bùng phát, mái tóc bạc dựng đứng, thương bạc quét đất chỉ thẳng Đường Thiên; gầm lên: “Ngươi ngươi ngươi! Ra ngoài, đánh một trận cho ta!”
Đường Thiên càng tin tưởng vào phán đoán của mình, sắc mặt đồng cảm nhìn Lăng Húc, lắc đầu: “Không đánh, không đánh. Tiểu Húc Húc, bệnh rồi thì phải chữa, ngươi cứ thế này thì nguy hiểm lắm. Nghe ta nói này, đầu óc quan trọng lắm. Yên tâm đi, ta sẽ không bỏ rơi ngươi, trên chòm sao Ô Nha chắc chắn có bác sĩ giỏi...”
Đầu óc... sinh bệnh...
Lăng Húc cảm thấy mình sắp phát điên tới nơi rồi, nổi giận lôi đình: “Câm miệng! Quyết chiến!”
Ánh mắt Đường Thiên càng thêm đồng cảm, lắc đầu liên hồi, vẻ mặt chân thành: “Tiểu Húc Húc, tuy đầu óc ngươi không tốt nhưng ta cũng không khinh thường ngươi đâu. Huynh đệ tốt phải nghĩa khí với nhau...”
“A a a a ...”
Tiếng rít tức giận tới cực hạn của Lăng Húc như tiếng sấm cuồn cuộn vang lên rất xa, khiến những kẻ đang âm thầm quan sát không khỏi kinh hồn táng đảm.
 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.