Năm kiếm khách áo xám như năm con quạ đánh thẳng về phía cỗ xe bạc. Những kiếm khách áo xám này ai nấy thần sắc lạnh lùng, con ngươi đỏ sậm, cả quần áo lẫn trường kiếm đều một màu xám.
Trong con ngươi đỏ sậm đó, Đường Thiên có thể thấy rõ vẻ tham lam, cuồng bạo.
“Mũi thương ta, nhằm kẻ có tội!”
Một giọng nói trầm tĩnh đột nhiên vang lên, Đường Thiên quay sang thấy Lăng Húc. Gã cũng phải giật mình với Lăng Húc trước mắt, trầm tĩnh lạ thường, trong con ngươi màu cảm không còn vẻ nóng nảy và phẫn nộ ngày thường nữa.
Hắn như thành một người khác.
Lăng Húc áo bào trắng kim tuyến, thẳng tắp như mũi thương, không khiến người ta cảm thấy sắc nhọn bức người, ngược lại, yên tĩnh tới lạ thường, như khoảng lặng trước cơn dông.
Gã này...
Trong ánh mắt khiếp sợ của Đường Thiên, Lăng Húc tay phải cầm thương đột nhiên bước một chân ra phía ngoài vòng bảo hộ của cỗ xe, khuôn mặt anh tuấn dưới ánh nắng ôn hò tĩnh lặng.
Xoạt, bước ra khỏi vòng bảo hộ, bay khỏi cỗ xe. Mái tóc bạc lay động giữa không trung, hắn như một con chim tuyết trắng xóa, đón thế tới của năm kiếm khách áo xám.
Năm kiếm khách áo xám đột nhiên tỏa ra, hai trong số đó vẫn tiếng thẳng, ba kẻ khác lại theo đường vòng, từ ba hướng trái phải bên trên, phóng về phía Lăng Húc.
Lăng Húc giữa không trung chăm chú quan sát năm người lao tới, thân hình không đổi.
Thanh kiếm áo xám vung lên, mỗi thanh kiếm lại ánh lên một luồng lửa đỏ sậm. Thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-bat-bai/829737/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.