Khi Đường Thiên tỉnh dậy, mắt hắn hoàn toàn mờ mịt.
Trên người hắn được đắp một chiếc chăn mềm mại thoang thoảng mùi thơm nhẹ. Đệm giường cũng cực kỳ mềm mại, thoải mái đến mức Đường Thiên không muốn dậy.
Đây là đâu?
Bỗng ngoài phòng truyền tới giọng ai như A Tuyết. Chờ chút! Đường Thiên lập tức ngồi dậy. Hắn nhớ rõ ràng mình đang chiến đấu với người khác sao đột nhiên lại ở đây?
“Ê đại thúc!” Đường Thiên không nhịn được hỏi Binh : “Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Binh lười biếng đi ra, trên khuôn mặt như quân bài tú lơ khơ còn nguyên vẻ ngái ngủ, gã khẽ nhíu đôi lông mày rậm nói: “À, ngươi hấp thu sức mạnh từ huyết mạch gặp vấn đề.”
“Gặp vấn đề?” mắt Đường Thiên trợn trừng: “Vấn đề gì, vấn đề gì?”
“Chắc là bị cắn trả.” Binh vừa ngáp vừa nói: “Giờ không việc gì rồi.”
Đường Thiên nghe thấy không có việc gì thì chỉ “À” một tiếng rồi soi Binh từ đầu đến chân: “Ủa, Đại thúc, sao ngươi có vẻ mệt mỏi thế?”
“Già rồi, không sánh với bọn trẻ như ngươi được...”Binh ngáp liên tục, nước mắt chảy ra, nói mơ hồi: “Lại thăng đây...”
Vừa dứt lời đã biến mất không thấy đâu nữa.
Bộp bộp bộp!
Tiếng bước chân rầm rập vang lên, bốp, một bóng người nhỏ bé lao tới bên giường nhanh như chớp. Nha Nha nhảy lên người Đường Thiên, đôi tay nhỏ bé hoa lên không ngừng, khuôn mặt bé nhỏ cũng phồng lên, hết sức kích động.
“Nhức đầu thật, chừng nào thì Nha Nha ngươi có thể học nói chứ.” Đường Thiên tiện tay xoa cái đầu nhỏ của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-bat-bai/829707/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.