Yến Hạ nhìn lướt qua tin tình báo, thản nhiên nói: "Xem ra tiểu cô nương thông minh hơn chúng ta tưởng." Rất nhanh, tin tình báo được truyền đến tay từng người, đọc xong, sắc mặt cả bọn đều khó coi. Tác Quang lầm bầm: "Vu lão quái quả thực chán sống rồi mà, dám ngang nhiên chủ động gây sự! Lão muốn làm trò gì đây?" "Không chịu an phận!" Khóe miệng Cung Dị Tú nở một nụ cười nhạt: "Tuy rằng thực lực Vu lão đầu không mạnh, nhưng lại già đời, từng trải và có danh vọng cao. Những thế lực bản địa ở Phỉ Lâm tinh vốn có địch ý với chúng ta. Nếu lần này lão liên kết với những gia tộc khác, thì có thể cho chúng ta ăn chút thiệt thòi. Giả tỷ thành công thì nắm chắc cái danh lão đại rồi. Nhân vật thật sự thích hợp như vậy cần lôi kéo, tiểu cô nương thật lợi hại." "Làm sao bây giờ?" Ô Nam trầm giọng, nhíu mày nói: "Nếu quả thực làm lớn chuyện thì cả đại nhân cũng không thể giải quyết được." Lời gã nói tuy không khách khí nhưng không ai ngồi đây phản đối. Thế lực bản địa Phỉ Lâm tinh hùng hậu. Bọn họ cũng hiểu, do dưới sự thống trị của Hắc Hồn nên những năm nay, đám người kia mới an phận. Nhưng hành động không bình thường mà bọn họ làm lần này tương đương với việc tạo cho đối phương một cái cớ. Có điều, nếu bảo bọn họ bỏ qua cơ quan võ giáp thì tất cả đều không cam lòng. Ánh mắt ba người đều hướng về Yến Hạ, gã mới là lão đại của đoàn người nhỏ này. Cả đám có chút hối hận vì trước đó đã gửi thư tín cho Cố gia. Bọn họ vốn nghĩ rằng, với danh nghĩa chấp sự đoàn thì Cố gia chắc chắn không dám phản kháng. Chỉ là một cơ quan võ giáp, tuy là hiếm thấy, nhưng nếu kết oán với chấp sự đoàn thì đại đa số đều không làm chuyện ngu xuẩn như vậy. Tất cả đều không ngờ, Cố Tuyết lại phản ứng kịch liệt như thế. Trong mắt Yến Hạ hiện lên nét tàn nhẫn: "Chúng ta cần tăng tốc, phải thành công trước khi lão già kia tới. Chúng ta phải ra tay giành quyền chủ động. Có ai biết đường tắt hay không?" Tác Quang nói: "Ta biết một đường tắt, không quá dễ đi nhưng có thể tiết kiệm phân nửa thời gian." "Đi! Bỏ xe lại!" Yến Hạ không hề do dự ra quyết định, xoay người phân phó: "Giảm tốc độ xe!" Bốn người ra khỏi chiếc xe trên trời, lao vào rừng rậm. *********** Binh đã định ra kế hoạch tu luyện mới để phù hợp với trực giác tăng gấp bội của Đường Thiên. Kế hoạch của Binh rất đơn giản, nâng cao độ khó của Thập Bát Đồng Nhân thất. Không ngờ Thập Bát Đồng Nhân thất còn có thể điều chỉnh độ khó… Đường Thiên đang trợn mắt há mồm thì bị Binh đá vào Thập Bát Đồng Nhân thất cường độ cao. Sau đó hắn bắt đầu quá trình tu luyện tăm tối như địa ngục. Đường Thiên nghi ngờ mười tám tên đồng nát này có thể mang theo tâm lý trả thù. Chúng hạ thủ vừa hiểm độc, vừa tàn nhẫn. Dù trực giác Đường Thiên đã tăng lên mười tám lần mà hắn vẫn bị hành hạ tàn bạo vô cùng. Nhưng không thể không nói phương pháp này của Binh có hiệu quả. Mười tám đồng nhân đã lý giải khá tốt thủ đoạn công kích của Đường Thiên, dưới tình huống thực lực tăng lên gấp đôi, chúng hoàn toàn áp chế Đường Thiên. Chỉ trong thời gian ngắn, tu luyện địa ngục như thế đã ép cho trực giác của Đường Thiên phát triển hết mức. Sau khi giãy dụa trong địa ngục lại thấy ánh nắng mặt trời, Đường Thiên cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Khi được tắm trong ánh năng, hắn suýt nữa mừng đến phát khóc. Dù chỉ là tập luyện trong thời gian ngắn, nhưng Đường Thiên lại cảm thấy rất lâu. Ánh nắng mặt trời thật khiến người ta thoải mái! Để ăn mừng việc thoát khỏi biển khổ, Đường Thiên quyết định nghỉ ngơi, thả lỏng một giờ. Hắn tản bộ khắp nơi trong sân không mục đích. Lăng Húc vẫn đang khổ luyện thương pháp bên kia. Nhìn một lát Đường Thiên phát hiện thương pháp của Lăng Húc tiến bộ kinh người. Hắn nhớ lại Thạch Nhân Ngũ Thức, bản thân tiến bộ về trực giác, vậy Lăng Húc tiến bộ về mặt nào? Nếu là Uy Nghiêm thức thì hẳn là ý chí rồi, nhưng ý chí thì tiến bộ thế nào nhỉ? Theo tình hình hôm trước thì hiển nhiên Uy Nghiêm thức và Lăng Húc đã xuất hiện một mối liên hệ nào đó. Trong ấn tượng của Đường Thiên, Lăng Húc là một gia hỏa khá nóng tính, chạm vào là nổ ngay. Tuy tên gia hỏa này luôn nói chính nghĩa gì đó, nhưng Đường Thiên cảm thấy gã càng thích hợp theo đường đạo phỉ làm mấy chuyện như phóng hỏa giết người. Một tên gia hỏa như thế lại có liên hệ với Uy Nghiêm thức, quả là chuyện kỳ quái. Lẽ nào ý chí gia hỏa này rất kiên cường? Đường Thiên tự nhận ý chí bản thân chắc chắn không thuộc loại yếu kém, nhưng dù như vậy thì ảnh hưởng của Uy Nghiêm thức đối với hắn vẫn thua xa Lăng Húc. Thật kỳ quái… Đường Thiên suy nghĩ một hồi liền đem chuyện này vứt ra khỏi đầu. Khó khăn lắm mới có một chút thời gian xả hơi mà lãng phí trên người Lăng Húc, Đường Thiên quả thực không vui. Thật đáng chết! Làm phí mất mười phút của mình. Trong đầu Đường Thiên chửi ầm lên, hắn quay đi không chút do dự. Vừa rời khỏi sân Lăng Húc, Đường Thiên nghe được Mục Lôi và Cố Tuyết đang thấp giọng thương nghị. Không biết có phải do trực giác tăng lên hay không mà thính lực của Đường Thiên xuất sắc hơn trước đây rất nhiều. "Chấp sự đoàn cách đây bao xa vậy?" Cố Tuyết hỏi Mục Lôi. "Bọn họ từ thành Minh Vương đến đây, bọn họ ngồi xe, hẳn là còn khoảng một ngày rưỡi." Thanh âm của Mục Lôi có một chút khẩn trương: "Nhóm người Vu lão thì khoảng ba ngày sau mới tới được." Cố Tuyết cắn răng: "Phải tìm biện pháp ngăn họ lại mới được. Chỉ có Vu lão mới có thể đối phó với họ." "Đúng vậy, phải tìm biện pháp gì đó mới được." Mục Lôi cũng không tìm được cách nào. Cố Tuyết và Mục Lôi không ngờ nội dung đoạn thương nghị này bị Đường Thiên nghe được. Đường Thiên nghe một chút thì hiểu được, đại khái viện binh của Cố Tuyết ba ngày sau mới tới, mà chấp sự đoàn gì gì đó chỉ còn một ngày rưỡi nữa là tới. Cố Tuyết đang suy nghĩ biện pháp kéo dài thời gian để chờ viện trợ từ bên kia. Âm thầm lui ra, Đường Thiên lập tức nghĩ ra một chủ ý tuyệt diệu. "Binh này! Nếu chúng ta đánh lén thì có thể ngăn được chấp sự đoàn không?" Đường Thiên đem suy nghĩ của mình nói cho Binh. Binh hiểu rõ ý đồ của Đường Thiên, bắt đầu suy nghĩ theo góc độ chuyên nghiệp: "Nếu như chỉ ngăn chặn thì chỉ cần chúng ta chuẩn bị đầy đủ chắc sẽ có khả năng." Vốn là một thủ tịch giáo quan của binh đoàn, việc lập ra một kế hoạch tác chiến nho nhỏ quả thực là chuyện dễ dàng thoải mái đối với Binh. "Ngươi, ta, Lăng Húc, Quỷ Trảo bốn người cần có một địa đồ, rồi phục kích ở đoạn đường mà chúng bắt buộc phải đi qua. Chúng ta cần ngụy trang, chuẩn bị tốt tuyến đường rút lui và địa điểm ẩn nấp. Quỷ Trảo sẽ đoạn hậu, nếu nó bị giết thì chỉ là trong vòng mười ngày ngươi không thể dùng hồn hạch triệu hồi ra hắn mà thôi." Ý tưởng của Binh rõ ràng, đâu ra đấy khiến lòng tin của Đường Thiên tăng mạnh. Không hổ là dân chuyên nghiệp! "Không sao, Lăng Húc chắc chắn không thành vấn đề! Nếu hắn không làm thì sẽ phạm di huấn của lão sư hắn." Đường Thiên gật gù đắc ý, bắt chước theo giọng điệu của Lăng Húc: "Vì chính nghĩa!" "Ta biết nơi nào có địa đồ." Đường Thiên bình tĩnh nói: "Trong số đồ vật Cố Tuyết đưa cho chúng ta để đi thí luyện Tinh Môn có một cái." Quả nhiên, rất nhanh, Đường Thiên đã tìm thấy địa đồ. Và thêm một tên tham gia mưu tính, Lăng Húc. Đúng là Đường Thiên nói không sai, khi hắn hiên ngang lẫm liệt hô ra câu "vì chính nghĩa" Lăng Húc liền đồng ý. Cũng có thể thực lực Lăng Húc tăng mạnh khiến gã nóng lòng muốn thử trong trận chiến này. "Bọn chúng đi từ thành Minh Vương qua đây, vậy chỉ có thể đi con đường này." Binh rà tay trên địa đồ rồi chỉ vào một điểm: "Bọn chúng dùng xe nên nhất định sẽ bay trên cao. Như vậy địa điểm tương đối thích hợp cho chúng ta phục kích chính là nơi này." Nơi mà Binh chỉ chính là Hạc Chủy* cốc. *Mỏ hạc. Đường Thiên nhếch mép cười: "Cái tên này, ta thích!" Nhìn địa danh có một chữ hạc, Đường Thiên cảm thấy rất thân thiết. Binh không thèm để ý đến hắn, tự nói tiếp: "Hạc Chủy cốc có mấy chỗ rất cao. Mà ở Hạc Chủy cốc, ngoại trừ trong cốc không khí chuyển lưu bình ổn ra thì, những vùng trên cao đều có khí lưu khá hỗn loạn, không thích hợp cho xe phi hành. Hơn nữa, bọn chúng cũng không nghĩ sẽ gặp phải phục kích, điều này rất có lợi với chúng ta." "Tuyến đường rút lui thì sao?" Lăng Húc hỏi. Vẻ mặt Đường Thiên cười nhạo: "Tiểu Húc Húc, ngươi nhát quá đó. Còn chưa đánh nhau đã có ý định chạy trốn rồi." Lăng Húc mỉa mai trả lời: "Có ngon thì ngươi đừng chạy!" Mặt của Đường Thiên lại dày quá sức tưởng tượng của Lăng Húc, hắn cợt nhã nói: "Hãy xem ta đánh bọn chúng thành chó nha." Không ai thèm lý tới hắn. Yến Hạ xếp hạng thứ hai mươi, không ai có thể kết luận được gã lợi hại đến mức nào. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - truyentop.net "Lấy Chủy Hạc cốc làm nơi phục kích còn có một điểm tốt. Xung quanh nơi này là rừng Hắc Sơn, địa hình phức tạp, rất thích hợp để thoát khỏi truy kích của địch nhân. Ta và Đường Thiên chỉ cần không cách nhau hai trăm dặm thì có thể trở về chỗ của hắn. Điểm này, chúng ta có thể lợi dụng tốt." Binh nói tiếp: "Mục đích của chúng ta là kéo dài thời gian. Chúng ta không nên để bọn chúng hoàn toàn mất mục tiêu, nếu không bọn chúng sẽ tiếp tục tới Cố gia." Lăng Húc hiểu ra: "Nói cách khác, chính là chúng ta nên chạy, nhưng không được chạy quá nhanh." "Không sai!" Binh gật đầu đồng ý: "Thực lực các ngươi không bằng Yến Hạ, nhưng Yến Hạ muốn giết các ngươi cũng không dễ dàng chút nào." "Vấn đề sau cùng là ngụy trang." Binh sờ sờ cằm: "Mục đích của chúng ta không phải là tử chiến với bọn chúng, mà chỉ là ngăn chặn để bọn chúng đối mặt với Vu lão đầu. Vì vậy chúng ta phải ngụy trang." Đường Thiên đắc ý, lấy từ phía sau ra bốn cái mặt nạ sặc sỡ. ********* Lăng Húc rất không tự nhiên vuốt mặt nạ. Gã cảm thấy đây có thể là ngày đáng sỉ nhục của cuộc đời mình. Gương mặt gấu trúc ngây thơ đáng yêu luôn làm gã muốn kéo nó xuống. Đường Thiên hùng hồn ngụy biện đầy lý lẽ, nói rằng mặt nạ này trời sinh đã thích hợp với Lăng Húc, bởi vì ---hắc bạch phân minh! Cái tên hỗn đản nhà ngươi hắc bạch phân minh ấy… Tiếp đó, gã nhìn thoáng qua ba cái mặt nạ khác: tinh tinh, ngựa, mèo. Gã đành im lặng chọn mặt nạ gấu trúc. Thanh thương trong tay đổi thành một thanh thương thép bình thường. Đường Thiên vẫn chưa tan hết tính trẻ con trong người, thỉnh thoảng làm ra vai động tác quái lạ, bắt chước theo tinh tinh. Sắc mặt Binh cũng không tốt, gã chỉ có thể chọn mặt nạ ngựa, vì mặt nạ này là cái duy nhất thích hợp với gã. Quỷ Trảo dùng mặt nạ mèo, Đường Thiên nói: đều dùng trảo! "Nhớ kỹ đường rút lui rồi chứ?" Binh lộ ra phong thái lão luyện chiến trường. Đường Thiên và Lăng Húc đều gật đầu. Không lâu sau, một chiếc xe xa hoa hiện ra trong tầm mắt cả bọn. "Tới rồi!" Tinh thần mọi người rung lên, ẩn dấu thân mình, chờ đợi phục kích.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]