"Tên Lăng Húc này vô tình vô nghĩa! Vô tình vô nghĩa! Bình thường chúng ta đối đãi với gã có thiếu chút nào đâu? Vậy mà tại sao gã lại phản chiến? Hỗn đản, chúng ta không thể buông tha cho gã như vậy được, tuyệt đối không thể!"
Sắc mặt của tổng quản Nhất Phòng tái mét, gào rống trong đại sảnh. Gã là tâm phúc của đại trưởng lão, đã theo đại trưởng lão bốn mươi năm. Hơn phân nữa công vụ trong trong Nhất Phòng đều phải qua tay gã. Cho dù là mấy đứa con của đại trưởng lão cũng không có quyền lực lớn như gã.
Gã cùng Lăng Húc tiếp xúc rất nhiều, tinh tệ, thẻ hồn tướng, tinh thạch gì gì đó đều do gã đưa cho Lăng Húc. Đãi ngộ của Lăng Húc tuyệt đối đứng đầu trong Nhất Phòng.
"Chuyện này là sai lầm của ta." Đại trưởng lão bình tĩnh trở lại trầm giọng nói: "Ta đối với Lăng Húc chiếu cố quá ít. Thiên tài như vậy làm sao có thể chỉ dùng tiền để lung lạc chứ? Ta quá sơ suất rồi! Ngươi nói thử xem, Lăng Húc là loại người như thế nào?"
Lăng Húc là loại người gì…?
Tổng quản hơi sửng sốt, gã không khỏi nhớ lại, có chút không xác định nói: "Hơi khó chịu, rất ghét nói chuyện, không mấy vui vẻ, dường như không có hứng thú với bất kỳ thứ gì."
"Không cần nghĩ nữa!" đại trưởng lão lắc đầu than thở: "Một lần phạm sai lầm nghiêm trọng như vậy đủ để chúng ta tổn thất nặng nề rồi! Bây giờ nên suy nghĩ làm sao để cứu vãn đi! Ngươi liên hệ được rồi chứ?"
Trên mặt tổng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-bat-bai/829677/chuong-142.html