Lăng Húc cầm ngân thương, mặt đen nghiêm nghị.
Lần đầu tiên gã nghe có người trước khi đánh nhau lại yêu cầu tạm dừng với lý do ăn sáng.
Dù cách rất xa nhưng hương vị thịt quay không thể cưỡng lại vẫn chui vào mũi gã. Thật đáng ghét! Sáng sớm lại đi ăn thịt quay! (DG: sáng sớm và thịt quay có liên quan gì đâu nhỉ?) Trong lòng Lăng Húc phẫn hận*. Trưởng lão hội thức cả đêm, gã cũng một đêm không ăn gì cả, hiện giờ trong bụng trống rỗng. Bây giờ lại ngồi xem tên hỗn đản trước mặt thong thả ăn từng miếng thịt.
*Phẫn nộ và căm hận.
Thật khiến người ta giận sôi gan mà!
Lát nữa phải đánh cho tên hỗn đản chết tiệt này nôn ra đồ ăn trong bụng mới được!
Ục ục…
Bao tử gã phát ra âm thanh mờ ám. Xung quanh yên tĩnh lại, gương mặt đen đúa của Lăng Húc lập tức đỏ ửng.
Thính lực đám gia hỏa này chắc chắn rất lợi hại… chết tiệt…
"Này tiểu tử, nếu đói thì cùng ngồi xuống ăn." Đường Thiên quay sang, vô cùng hữu hảo giơ miếng thịt quay trong tay mời Lăng Húc.
"Ngươi gọi ai là tiểu tử hả?" Lăng Húc nổi trận lôi đình. Soạt, ngân thương trực chỉ Đường Thiên.
"…ếu …ươi ..ông …ói ..ì …a ăn …ết ..ó ..a!" Đường Thiên vừa cố sức gặm miếng thịt vừa ú ớ nói.
(Nếu ngươi không đói thì ta ăn hết đó nha)
"Hỗn đản!"
Lăng Húc tức giận mắng một tiếng rồi xông lại, chưa ngồi xuống đã chụp tới miếng thịt quay.
Nữa giờ sau, vẻ mặt của Đường Thiên và Lăng Húc đều trong tình trạng thỏa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-bat-bai/829674/chuong-139.html