Chương trước
Chương sau

Vũ Kim Hồng vô cùng lo lắng. Hắn không ngờ Đường Thiên lại cư xử không hợp lẽ thường!
Hôm nay Đường Thiên đắc tội gần như tất cả gia tộc ở Anh Tiên tọa. Sau đó hăn còn dám nói đi tấn công Vũ gia? Chẳng lẽ hắn không sợ những người khác tiêu diệt căn cứ Thượng Gia sao? Hắn chẳng lẽ không sợ các đại gia tộc liên hợp tấn công Thượng Quan Gian sao?
Nhưng trước mặt hắn bây giờ là Lương Thu đang quấn chặt lấy hắn làm hắn không thể thoát thân.
Đáng chết!
Bỗng nhiên một cái âm thanh lạnh lẽo chui vào lỗ tai hắn.
"Xem mi còn giãy dụa nữa không?"
Vũ Kim Hồng quá sợ hãi, nhưng hắn không kịp có bất kỳ phản ứng nào đã cảm thấy ngực tê rần, con ngươi của hắn chợt cứng đờ.
Chẳng biết từ lúc nào mà lồng ngực hắn đã có thêm một cái lỗ máu.
Lương Thu lạnh lùng nhìn chằm chằm Tư Mã Hương Sơn, không nói nên lời.
Tư Mã Hương Sơn lộ ra dáng vẻ vô tội, cười cười: "A Mạc Lý cùng băng sơn Hàn mỹ nhân đều đi rồi. Chúng ta mà chậm chận là ngay cả nước cũng không có mà uống"
Lương Thu hừ lạnh một tiếng, thân hình chợt lóe rồi biến mất không thấy gì nữa.
Tư Mã Hương Sơn cười hì hì rồi cũng biết mất không thấy đâu.
Bên trên đăng trụ, Minh Tử Thuần, Vân Dĩ Diêu, Hỏa Nham Quang ba người tụ tập lại một chỗ. Minh Dũng, Vân Đích cùng Hỏa Nham Sơn cùng bay lên đăng trụ, thấy ba người không chút tổn thương gì thì cũng trút được gánh nặng.
Minh Tử Thuần than nhẹ một tiếng: "Lần này chúng ta bị người khác lợi dụng rồi!"
Hỏa Nham Quang hừ lạnh, mắt đằng đằng sát ý: "Vũ gia đáng chết! Ta đi giết Vũ Trạch Thanh!"
Chuyện ma quỷ của Vũ Trạch Thanh và Vũ Kim Hồng có thể lừa được người bình thường nhưng không lừa được ba người bọn họ.
Vân Dĩ Diêu lắc đầu nói: "Hắn đã chết. Cái tên âm trầm đầy quỷ khí kia đã giết Vũ Trạch Thanh sau đó cũng kết liễu Vũ Kim Hồng."
"Vũ gia lần này lành ít dữ nhiều rồi." Minh Tử Thuần biểu tình phức tạp nói: "Tên Đường Thiên này thật không đơn giản. Thượng Quan gia đạt được sự giúp đỡ này thì có thể hưng thịnh trong ba trăm năm."
"Cũng chỉ có Vũ gia mới có ý niệm đi gây sự với Thượng Quan gia."
Hỏa Nham Quang mặt không chút thay đổi tiếp tục nói: "Thượng Quan gia vốn là Anh Tiên Tọa đệ nhất gia tộc. Thiên Huệ tiểu thư cũng hoàn toàn xứng đáng là Anh Tiên Tọa đệ nhất nhân."
"Không đơn giản như vậy." Vân Dĩ Diêu hạ giọng nói: "Vũ gia không có chỗ dựa phía sau thì bọn họ sao dám làm như vậy? Hiện tại chúng ta cũng nên nhìn xem thế lực phía sau Vũ gia có muốn xuất thủ hay không."
Hai người kia ngầm hiểu. Chuyện Vũ gia có chỗ dựa thần bí bọn họ cũng từng nghe phong thanh.
"Những người giúp đỡ Đường Thiên cũng rất mạnh!" Vân Đích cũng mở miệng nói. Hôm nay hắn bị một nữ tử cho ăn hành tới mức mặt xám mày tro nhưng lại không có nửa điểm bực bội.
"Đúng vậy! Lai lịch Đường Thiên cũng tuyệt đối không đơn giản!" Minh Dũng trầm giọng nói: "Những cao thủ này không có khả năng không có lai lịch"
"Chỉ sợ họ thuộc những cái thế lực lớn." Hỏa Nham Sơn cũng gật đầu.
"Chúng ta cứ yên lặng theo dõi kỳ biến là được." Minh Tử Thuần khẽ thở dài: "Cũng may lần này chúng ta không có làm gì khinh suất. Tuy rằng có phần mất mặt, nhưng cũng không đến mức liên lụy đến gia tộc."
Vân Dĩ Diêu cùng Hỏa Nham Quang đều im lặng.
Ba người đều tự xưng là đứng đầu trong những người trẻ tuổi. Nhưng khi cùng Đường Thiên so sánh, bọn họ mới phát hiện mình và tên kia căn bản không cùng một cấp bậc.
Điều này làm cho ba người xưa nay tâm cao khí ngạo trong lòng tràn đầy cảm giác thất bại.
"Đi xem cuộc chiến không?" Vân Dĩ Diệu ngẩng đầu hỏi.
"Đi!" Hỏa Nham Quang nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Vì cái gì không đi! Bản thân ta muốn xem xem, hắn rốt cuộc có mấy phần bổn sự!"
Minh Tử Thuần cũng gật đầu nói: "Một trận chiến này vô cùng quan trọng đối với thế cục Anh Tiên Tọa
chúng ta."
"Làm sao bây giờ?" Bát Tự Hồ nhìn Cao Cá Tử hỏi.
Bọn họ dù thế nào cũng không ngờ Đường Thiên lại chọn chủ động tấn công. Bọn họ cho rằng khi Thượng Quan Thiên Huệ không có ở đây thì Thượng Quan gia tuyệt đối không dám chủ động khiêu khích những gia tộc khác.
Nhưng bọn hắn suy nghĩ trăm đường cũng không nghĩ tới lại xuất hiên cái tên Đường Thiên hung hãn, không hề tuân theo lẽ thường.
Thượng Quan gia hiện giờ sĩ khí đạt tới đỉnh điểm, Vũ gia tuyệt đối không phải đối thủ. Vũ gia gặp nguy hiểm rồi.
Cao Cá Tử cũng nhíu mày: "Người này thật không đơn giản a. Ngươi xem xét kỹ một chút, ở cục diện như vậy lại có thể lật ngược tình thế thì không giống hắn hành động lỗ mãng."
"Bây giờ không phải lúc nói mấy chuyện này." Bát Tự Hồ nhíu mày: "Nếu chúng ta không ra tay Vũ gia chắc chắn sẽ bị diệt. Ta không nghĩ ra được trong Vũ gia có ai có thể ngăn cản hắn. Huống chi hắn còn có bốn người giúp đỡ."
Cao Cá Tử cũng lộ vẻ do dự.
Nếu bọn họ ra tay đương nhiên có thể bảo vệ Vũ Gia. Nhưng như vậy cũng có nghĩa là họ cùng Quang Minh Võ Hội chính diện xung đột. Nhưng nếu nếu như ngồi yên không ngó đến thì hôm nay sẽ là ngày diệt môn của Vũ gia.
Một đầu sư tử dẫn dắt một đàn cừu cũng có thể xé xét một đàn sói, huống chi Thượng Quan gia cũng không phải là cừu.
Nếu Vũ gia bị giệt, tất cả kế hoạch của bọn họ ở Anh Tiên Tọa đều bị phá sản. Bọn họ đối đãi với Vũ gia như vậy thì làm sao có thể dụ dỗ những gia tộc khác. Không có thế lực địa phương trợ giúp có nghĩa là họ phải bỏ ra càng nhiều lực lượng mới có thể đạt được kết quả mong muốn
Nhưng bọn họ cũng rất rõ ràng, mặc dù đại nhân đối với Anh Tiên Vương Miện cảm thấy hứng thú nhưng ngài cũng đồng dạng phụ trách rất nhiều nhiệm vũ khác. Đại nhân không có khả năng xuất ra quá nhiều lực lượng tới nơi này. Điều này có nghĩa là toàn bộ kế hoạch đều phá sản.
Vận mệnh sau đó của hai người thì hai người cũng có thể đoán được.
"Không thể để Vũ gia cứ như vậy diệt vong."Cao Cá Tử quả quyết nói: "Chuyện về sau cứ giao cho đại nhân đi. Chúng ta trước cứ bảo vệ Vũ gia."
"Hảo" Vẻ do dự trên mặt Bát Tự Hồ cũng biến mất.
Thân hình hai người đột nhiên biến mất.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※
"Đóng cửa! Mau mau đóng cửa lại!"
Tiếng la tràn đầy sự kinh hoảng, bên trong Vũ gia đã loạn thành một đống. Ai cũng không ngờ Thượng Quan gia thật sụ dám khai chiến với bọn họ! Thượng Quan Thiên Huệ rõ ràng không có ở đây a! Sao bọn họ dám làm vậy?
Các võ giả đứng ở trên tầng lầu quan sát nhìn thấy phía xa xuất hiện một dòng người, da đầu bọn họ run lên, thân thể không tự chủ run rẩy một trận.
Vô số cước bộ chạy như điên tụ tập thành khí thế nước lũ không gì cản nổi.
Rầm rập!
Mỗi một tiếng đều khiến trong lòng bọn họ run lên.
Gần… càng ngày càng gần!
"Chuẩn bị!" Thanh âm một gã Vũ gia hộ vệ trưởng vang lên đầy run rẩy. Nhưng hắn cũng biết lúc này là thời điểm mấu chốt, khàn giọng rống giận: "Phóng!"
Hơn trăm mũi tên rời khỏi cung bay ra.
Tên bắn như mưa!
Tiếng ô ô xé gió trầm thấp trong nháy mắt vang to như tiếng thác nước. Tuyệt đại đa số đều nhắm về phía Đường Thiên. Bọn họ cũng hiểu được Đường Thiên mới là thủ lãnh của địch nhân, chỉ cần đem hắn giết chết thì mới có cơ hội giành thắng lợi.
Nhưng một màn kết tiếp lại khiến bọn họ chân tay lạnh lẽo.
Đường Thiên chạy như điên, tựa như một con tê giác đang lao tới, bỗng dưng giơ nắm tay lên, một quyền đánh ra!
Ba!
Không khí trước mặt đột nhiên bị áp súc lại thành một tường không khí kín mít. Tên bắn vào tường không khí đều đột nhiên ngưng lại, không thể tiến thêm. Ngay đó, tường không khí cắm đầy tên như băng tuyệt bình thường, tan thành vô số mảnh nhỏ!
[Đại Tuyết Băng] !
Lấy thực lực ngũ giai hiện giờ của Đường Thiên, thi thiển Đại Tuyết Băng hoàn toàn không hao tổn nửa điểm khí lực.
Đường Thiên đạp chân mạnh một cái, tốc độ tăng nhanh, tựa như đạn pháo bay ra khỏi nòng súng, trong nháy mắt thoát khỏi làn tên xuất hiện ở dưới bức tường.
Lúc Vũ mới bắt đầu kiến tạo hoàn toàn không có nghĩ tới sẽ có ngày Vũ gia gặp công kích.
Đường Thiên hít sau một hơi, chân lực toàn thân được vận dụng toàn bộ. Sau đó Đường Thiên mắt trợn tròn xoe, quát lên một tiếng lớn, một quyền đánh lên tường thành bằng đá.
PHỐC!
Một nắm tay phảng phất lam diễm ấn vào bên trong tường thành như ấn vào đậu hũ.
Một giây sau, tường thành trước mặt hắn tựa như tuyết lở, hóa thành vô số đá nhỏ vụn lạp, rào rạc rơi xuống. Ở trước mắt hắn xuất hiện cái lỗ hổng rộng chừng hai thước. Giống như có người dùng kiếm đem tường thành cắt đi một khối.
Đường Thiên trong nháy mắt biến mất vào trong lỗ hổng.
Ngay sau đó hắn xuất hiện ở trên lầu quan sát, gầm lên một tiếng giận dữ xuất ra một quyền đánh lên một cây cột gỗ.
Cột gỗ làm bằng gỗ thô, phút chóc bị phá vỡ, vô số vụn gỗ bay tứ tung
Tạc tạch tạch!
Một cước trên lầu quan sát phát ra thanh âm rợn người. Lầu quan sát bắt đầu chậm rãi nghiêng đổ. Lâu quan sát này bình thường không có người dùng, chế tác vô cùng đơn sở đồng thời lâu năm không tu sửa. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Các võ giả trên lầu quan sát kinh hô, bọn họ đồng loạt vứt bỏ cung tiễn, từ trên lầu nhảy xuống.
ẦM!
Một lầu quan sát quan trọng ầm ầm sập xuống khiến khói bụi đầy trời.
Ngày sau đó một tiếng vang thật lớn. A Mạc Lý cũng tương tự, dùng một đao chặt đứt cột gỗ chống đỡ một lầu quan sát khác.
Trên đầu không còn sự uy hiếp, sĩ khí mọi người lại đại chấn.
Đường Thiên thế như mãnh hổ, không ai có thể cản. A Mạc Lý cũng đồng thời nổi điên, đao ra như gió, điên cuồng chém liên tục, không có thể đối địch.
Vũ gia đã chuẩn bị tới bờ vực sụp đổ
"Tộc trưởng!" Một vị tộc lão gấp gáp hét to, nhìn thấy Vũ gia đệ tử bị người ta chém như rau quả bình thường làm lòng hắn nóng như lửa đốt.
Vũ Minh Uy sắc mặt tái xanh, nhưng hắn vẫn hít sau một hơi: "Chờ một chút!"
Bên cạnh hắn, các cao thủ Vũ gia đều tụ tập. Đây là lực lượng cuối cùng của Vũ Gia.
Hắn muốn đợi một chút nữa…
Trước mắt Vũ Minh Uy chợt chói lên một quang mang, hắn kinh hỉ không kiềm chế được thốt lên: "Đến rồi!"
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※
Đường Thiên hoàn toàn không hiểu cái gì gọi là chiến pháp. Trong đầu hắn Binh chưa từng đình chỉ liên tục chửi ầm lên. Nghề nghiệp của hắn là giáo quan, hắn không kiềm nén được khi thấy Đường Thiên chiến đấu loạn xạ không có phương pháp thế này.
"Ngu ngốc, đánh về phương hướng đồng người như vậy, ngươi ngại bản thân chết không đủ nhanh sao?"
"Nhìn không ra nơi này có lối thoát sao? Không có mắt à?"
"Động não suy nghĩ một chút đi!"

Đường Thiên mắt ngơ tai điếc, hắn đã hoàn toàn đánh đến điên rồi. Không riêng gì hắn tất cả Thượng Quan gia đệ tử đều đã đánh tới nổi điên rồi.
Ý tưởng của Đường Thiên rất đơn giản, không thể để Thượng Quan có một cái hậu họa.
Hắn và Thiên Huệ mục đích là muốn đi Thiên Lộ. Đoạn đường ấy vô cùng gian nan nguy hiểm, tương lại thế nào không ai có thể nói trước.
Muốn đi, cũng phải cấp cho Thượng Quan gia một cái tương lai tốt đẹp! Muốn đi, cũng phải tâm không vướng bận rồi mới đi!
Bỗng nhiên Đường Thiên cảm ứng được một đạo hơi thử lạnh lẽo như băng
Thân hình Đường Thiên cứng đờ.
Hắn đột nhiên ngẩng cao đầu, cách đó không xa tên Cao Cá Tử đang theo dõi hắn.
Nhưng càng khiến người ta chú ý là bên cạnh Cao Cá Tử cũng xuất hiện một Hồn Tương toát ra hơi thở âm lãnh.
Đường Thiên đồng tử co rụt lại.
Hắn lần đầu tiên nhìn thấy Hồn Tướng có thể giống thật như vậy! Hôn tướng trước mặt không giống như Lưu ly mờ mờ màu xám thông thường mà có cảm giác huyết nhục chân thật.Một thân y phục võ giả màu đen, làn da màu xám. Đường Thiên thậm chí có thể nhìn rõ đường nét cơ thể chân thật, mái tóc màu xám như một đám hôi sắc hỏa diễm
Càng thêm làm lòng người lạnh lẽo là cặp mắt đỏ tươi như máu.
Vẻ yêu dị của hồn tướng khiến người khác hít thở không thông
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.