Chương trước
Chương sau

Binh có chút kích động.
Cảnh sắc quen thuộc dường như khiến cho hắn quay lại thời gian lúc trẻ.
Đó là một khối nham thạch to lớn màu đỏ. Khối nham thạch này ước chừng cao hai mươi thước, có màu đỏ của sắt bị rỉ sét. Chất liệu của nó vô cùng cứng rắn. Nó như một chiến sĩ cô độc đứng sừng sững tại nơi hoang dã tịch liêu này.
Binh bay đến bên cạnh khối nham thạch này, nhẹ nhàng vuốt ve nó, nỗi lòng dâng trào, thì thào: "Ngươi vẫn như trước đây…"
Đường Thiên nghe được thì sửng sốt, nhưng hắn cũng không nói gì.
Thoát khỏi tâm tình hỗn loạn, Binh khôi phục lại bình tĩnh: "Việc xác định vị trí bên trong Võ Hồn Điện có chút phiền toái, nên bình thường đều dựa theo cảnh vật mà xem xét. Khối đá đỏ này, chúng ta gọi là Hồng Tiếu Binh*. Nếu đi về phía trước thì sẽ tiến nhập Liệp Hồn Khu. May mắn là nơi này không khác biệt lắm so với trước đây."
*Hồng Tiếu Binh: Lính gác màu đỏ.
Bước theo Binh tiến tới, Đường Thiên như cảm thấy xung quanh phút chốc đã trở nên lạnh lẽo hơn. Trong hoang dã, một thạch lâm* xuất hiện trước mắt Đường Thiên. Từng khối đá quái dị lởm chởm, cao ngất. Những tảng đá trắng toát, âm trầm đáng sợ.
*Thạch lâm: rừng đá. Đọc Truyện Online Tại truyentop.net
"Cẩn thận!" Binh nhắc nhở Đường Thiên.
Đường Thiên không nói nhiều lời, triệu hoán ra Khổng Tước Lam và Thiên Lô Hỏa, bày ra tư thế chuẩn bị chiến đấu. Đường Thiên cũng biết được thực lực của mình yếu kém, càng xuất ra mười hai thành tinh thần.
Bỗng nhiên, Đường Thiên phát giác, nhằm vào bên hông, tung ra mọt quyền.
Bụp!
Nắm tay hắn tựa như trúng phải một cái gì đó mềm mại. Một cái bóng xám va vào tảng đá đối diện rồi bắn ngược trở ra.
Vật nhỏ kia cũng không hề bị thương, nó linh hoạt đứng lên. Cho tới lúc này, Đường Thiên mới nhìn rõ vật kia, đó là một tiểu Hồn Tướng nhỏ như nắm tay. Đường Thiên thoáng ngây người, hắn chưa từng thấy Hồn Tướng nào nhỏ như thế. Tiểu Hồn Tướng tuy nhỏ nhưng giáp phục chỉnh tề, trông rất sống động.
Tiểu Hồn Tướng nổi giận kêu y nha một tiếng, đột nhiên bay thẳng đến Đường Thiên. Cây cung nhỏ trong tay được nó vung lên cao rồi đập xuống đầu Đường Thiên.
Đường Thiên giật mình lập tức phản ứng lại, dùng một quyền nghênh đón tiểu Hồn Tướng đang bay đến.
Bốp!
Một quyền mạnh mẽ này đánh ra, tiểu Hồn Tướng bay ngược lại với tốc độ còn cao hơn lúc nãy, ấn thật sâu vào trong đá theo hình chữ "đại*".
*大: kiểu như người giang hai tay hai chân ấy.
"Kia là vật gì vậy?" Đường Thiên nuốt nước bọt, khó khăn nói.
"À, là Nha Hồn Tướng." Binh thuận miệng đáp: "Thứ này có ở khắp nơi, chúng căn bản là do những võ hồn thấp nhất biến thành. Những mảnh võ hồn nhỏ thời cổ đại này theo thời gian sẽ hóa thành Hồn Tướng. Nha Hồn Tướng là yếu nhất trong số này. Cấp độ khoảng nhị hoặc tam giai. Nhưng ngươi cũng nên cẩn thận, bọn chúng rất khó bị đánh chết."
Binh vừa dứt lời, lộp cộp, Nha Hồn Tướng lảo đảo bước ra từ tảng đá, gào lên một tiếng, giương cung tên lên, xoẹt xoẹt xoẹt, bắn liền mấy phát về phía Đường Thiên.
Đường Thiên có chút dở khóc dở cười. Mũi tên Nha Hồn Tướng bắn tới nhỏ như cây tăm. Nhưng hắn vẫn giơ tay lên, đánh ra một quyền.
Mũi tên màu xám nhỏ như cây tăm kia lập tức bị chấn nát.
Gương mặt nhỏ của Nha Hồn Tướng hiện lên vẻ giận dữ, lại nổi giận kêu lên một tiếng y nha, nhảy lên cao cầm cây cung nhỏ trong tay nện xuống đầu Đường Thiên một lần nữa.(Thằng này lỳ kinh, gặp tớ thì chạy cho nó lành)
Nha Hồn Tướng đang ở giữa không trung, vừa vặn bị nện cho một quyền.
Phụp!
Lại bị đóng vào trong đá.
"Không cần để ý tới nó, những vật nhỏ này không gây ra uy hiếp, nhưng cũng khó đánh chết. À! Ngươi có thể cắn nuốt nó, phương pháp này rất hiệu nghiệm." Binh nói.
Đường Thiên suy nghĩ một lát đem tiểu nhân* này nhét vào miệng. Chân tay nhỏ bé của nó giãy dụa trong miệng, lập tức sinh ra một cơn lạnh toát. Đường Thiên lắc lắc đầu: "Thôi quên đi!"
*Tiểu nhân: ở đây muốn nói về Nha Hồn Tướng có thân hình nhỏ, chứ không phải là tiểu nhân đối lập với quân tử.
"Vậy thì tiếp tục đi!" Binh hướng vào bên trong đi trước.
Đường Thiên mới chớm bước, trong lòng chợt động, đột nhiên, xoay người vung quyền.
Một quyền ngay giữa.
Nha Hồn Tướng lại bay ngược ra lần nữa.
Đường Thiên cảm thấy đau đầu. Quả thực đúng như Binh đại thúc nói, trò này liên miên khó dứt. Không nói nhiều, Đường Thiên xoay người chạy đi, hy vọng thoát khỏi tiểu gia hỏa khó chơi này.
Hắn vừa chạy được hai bước, ánh mắt thoáng lướt qua tảng đá bên cạnh. Một thân hình nhỏ vẫn đuổi theo không dứt. Nha Hồn Tướng như một quả cầu có thể đàn hồi, từ tảng đá này bắn đến tảng đá khác, tốc độ rất nhanh. Nó thấy Đường Thiên quay lại nhìn thì giơ cung về phía Đường Thiên, rồi nhe răng đe dọa.
Cổ tay Đường Thiên run lên, phất một cái. Soạt, một bóng đen bay ra.
Ám tiễn Tiểu Càn Khôn.
Chuẩn xác bắn trúng!
Đường Thiên vui mừng vô cùng. Hắn đã từng thử qua uy lực của ám tiễn. Thân cây thô to cũng bị xuyên thủng. Cái thứ bám lấy người kia lần này chạy không thoát rồi.
Nhưng một màn tiếp theo lại khiến Đường Thiên há hốc mồm.
Nha Hồn Tướng vậy mà chỉ bị ám tiễn đánh bay ra.
Một lát sau, âm thanh y nha phẫn nộ vang lên như một con chó điên từ phía sau tảng đá chạy đến. Khi Nha Hồn Tướng xuất hiện bên trên tảng đá một lần nữa, khuôn mặt của nó đỏ bừng phẫn nộ, liều mạng vung cung trong tay, bày ra bộ dáng muốn xông lại đây.
Đường Thiên thực sự hết chỗ nói, không bị xuyên thủng sao? Tại sao chỉ bị đánh văng đi?
Trời ạ! Lạy ngươi đấy, ngươi còn lỳ lợm hơn so với ca sao?
"Nếu như ngươi muốn có một sủng vật thì ném cho nó một khối hồn hạch." Binh liếc nhìn rồi nói.
Hồn hạch? Sớm biết như vậy thì không bị nó quấy nhiễu rồi. Đường Thiên nghe xong, không nói thêm, ném ra một viên hồn hạch của Lục Đàn Tí Viên.
Biểu tình trên gương mặt của Nha Hồn Tướng ngừng lại. Cái mũi nhỏ nhăn nhăn mấy cái. Gương mặt vừa rồi còn đỏ bừng vì giận đã tiêu biến tự lúc nào, xoạt xoạt vài cái đã vọt tới trước hồn hạch. Con mắt híp lại thành một cái khe, đem cung tên cắm xuống, hai tay ôm lấy hồn hạch.
Đường Thiên thở phào nhẹ nhõm.
Nếu như lúc bình thường, lại lãng phí mất một khối hồn hạch như vậy chắc chắn khiến hắn đau lòng không thôi. Nhưng giờ không có biện pháp đối phó với vật nhỏ dây dưa này. Đường Thiên dùng một khối hồn hạch để giải quyết chuyện này xem ra lại nhẹ nhàng.
Quả nhiên có tiền có thể sai ma khiến quỷ. Nha Hồn Tướng này cũng như vậy thôi.
Tâm tình Đường Thiên nặng nề, tiếp tục chạy về phía trước.
Âm thanh phốc phốc truyền tới.
Đường Thiên quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Nha Hồn Tướng đang nhắm tịt mắt, ôm hồn hạch chạy theo Đường Thiên. Đường Thiên lúc này thật hết cách, giơ tay ra: "Hồn hạch cũng cho ngươi rồi, ngươi còn theo ta làm gì?"
"Y nha y nha!"
Nha Hồn Tướng bỏ hồn hạch trong tay xuống, vẻ mặt vô cũng kích động, thân hình nhỏ bé không ngừng khoa tay múa chân.
"Ồ! Nó nói muốn nhận ngươi làm chủ." Binh vốn lịch duyệt khắp nơi đứng một bên đảm nhiệm vị trí phiên dịch.
"Nhận ta làm chủ?" Đường Thiên sững sờ, chỉ vào mũi mình.
"Ừm! Nha Hồn Tướng rất dễ thu phục. Bình thường, chỉ cần ném cho nó một khối hồn hạch là đủ để mua bọn chúng rồi. Đem làm sủng vật cũng tốt, nó rất thông minh." Binh hiển nhiên rất quen thuộc chuyện thế này.
Đường Thiên lắc đầu như cái trống bỏi: "Thôi bỏ đi! Ta tự chiếu cố bản thân còn có vấn đề, sao có thể mang theo sủng vật? Ta không muốn!"
Cái miệng nhỏ của Nha Hồn Tướng bậm lại, nước mắt như những hạt châu tuôn ra, tóc tách rơi xuống. Nó vừa khóc vừa giận mà dùng hai tay nhỏ nhắn lau nước mắt.
Đường Thiên há miệng, hoàn toàn ngây người.
"Ô! Chỉ cần ngươi nhận một tiểu Hồn Tướng, những tiểu Hồn Tướng khác sẽ không quấy rầy ngươi nữa." Binh bổ sung thêm một câu.
Đường Thiên lập tức có phản ứng. Trong đầu hiện ra cảnh tượng bị một đám Nha Hồn Tướng dày đặc bu lấy mình. Sau khi giật mình, liền thay đổi chủ ý: "Được rồi, được rồi! Vậy ngươi theo ta đi!"
Thoáng cái, nước mắt của Nha Hồn Tướng đã không còn. Vẻ mặt vui mừng, vội vã ôm lấy hồn hạch. Bỗng nhiên đạp mạnh lên đất một cái, thân hình vẽ ra một đường cong trên không trung rồi đáp xuống vai Đường Thiên.
Đường Thiên có chút không quen, hắn chưa bao giờ nuôi sủng vật.
"Cho nó một cái tên đi!" Binh nói.
Đường Thiên suy nghĩ nửa ngày mới nói: "Vậy gọi là Nha Nha đi!"
Ngữ khí của Binh lập tức tràn đầy vẻ tráo phúng: "Trong binh đoàn trước đây, được gọi là Nha Nha không một ngàn thì cũng tám trăm con."
Đường Thiên chớp mắt: "Nhưng hiện tại chỉ có một con thôi."
Binh bỗng nhiên im lặng.
Đường Thiên giật mình, hiểu ra câu nói vừa rồi của mình có chút không hay, vội vàng áy náy nói: "Binh đại thúc, ta xin lỗi!"
"Ngươi có lỗi gì đâu?" Âm thanh Binh đại thúc vẫn như mọi ngày: "Binh đoàn dù có lợi hại thế nào đi nữa cũng có một ngày tan biến. Thế gian làm gì có thứ nào có thể tồn tại vĩnh hằng chứ? Đây là quy luật của tự nhiên. Thời đại kia của chúng ta đã lưu được dấu ấn là quá đủ rồi."
Đường Thiên trầm mặc.
Rất nhanh, bọn họ đã vượt qua thạch lâm, đi đến một phế tích.
Nhìn phế tích một lát, Binh nói: "Vào thôi!"
*********
Tại một khối nham thạch đằng xa, phía sau, bỗng nhiên hiện ra mấy người.
"Bọn chúng quả nhiên đã vào phế tích rồi!" Một nam tử cao gầy trong nhóm trầm giọng nói. Trên đầu hắn đội một chiếc khăn màu tím, thần sắc hung ác nham hiểm.
"Lão đại quả thực liệu việc như thần!"
"Ngay cả chuyện tình thế này, lão đại cũng có thể đoán được, quả nhiên lợi hại!"
Vẻ mặt mấy người còn lại đều tán thán*, bọn họ không nghĩ đến thiếu niên này thật sự vào phế tích.
*Tán thưởng, khâm phục.
Tên thủ lĩnh đội khăn tím không hề có một chút đắc ý: "Chúng ta phải đề cao tinh thần, Hồn Tướng của tiểu tử kia rất lợi hại. Hùng Miêu phỉ đoàn đều ngã xuống trong tay hắn. Chúng ta đừng để lật thuyền trong mương."
"Lão đại yên tâm! Ba tên ngốc của Hùng Miêu phỉ đoàn làm sao có thể so sánh với chúng ta?" Một tráng hán trong bọn vỗ ngực nói.
Thủ lĩnh khăn tím cười nhạt: "Ngươi nói bọn chúng ngốc, các ngươi cũng ngốc không kém đâu."
Tức thì, vẻ mặt tráng hán kia hiện lên nét ngượng ngùng.
Tâm tình tên thủ lĩnh khăn tím biến ảo bất định. Cho tới nay, cái phế tích này khá kỳ bí. Rất nhiều người đi vào thám hiểm, nhưng trở ra lại vô cùng ít. Tên thủ lĩnh khăn tím này trong lúc vô tình, biết được phế tích này trước đây là căn cứ của Nam Thập Tự binh đoàn. Càng làm cho hắn rung động là phế tích này chính là một kho chứa của quân đội trong doanh trại.
Nhà kho quân đội của Nam Thập Tự binh đoàn.
Phát hiện này khiến toàn thân hắn hưng phấn, tê dại. Nếu cái tin này truyền ra, không biết sẽ gây ra bao nhiêu tinh phong huyết vũ*. Cho dù là thủ hạ, đồng bọn, hắn cũng không tiết lộ nữa lời.
*Gió tanh mưa máu.
Nam Thập Tự binh đoàn trong tam đại binh đoàn năm đó, được đánh giá cao nhất chính là Thanh Đồng cơ giới không ai so sánh được. Nam Thập Tự binh đoàn được công nhận là đỉnh cao của thời đại máy móc. Cho dù Thiên Hạt Vương Triều nổi danh về máy móc kỳ thực cũng ở bên kia sườn dốc.
Nhà kho quân đội đó!
Cho dù chỉ tìm được một món cũng đủ để chúng phát tài rồi.
Nhưng hắn cũng không ngờ, khi hắn vừa phát hiện điều đó, thì thấy một người cưỡi Thanh Đồng Cơ Giới Đà Điểu chạy như điên trên phố.
Thanh Đồng Cơ Giới Đà Điểu cũng là một trong số những máy móc của Nam Thập Tự binh đoàn.
Hắn lập tức ý thức được, người này chắc chắn sẽ đi đến phế tích.
Tiểu tử này nhất định không ngờ, bọ ngựa bắt ve, hoàng tước đứng sau.
Trên mặt gã lộ ra nét cười nhạt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.