Chương trước
Chương sau

Đường Thiên nhanh chóng chia tay đám Amaury, mọi người cũng không thấy có gì lạ, đã sớm nói Đường Thiên sẽ phải ra ngoại doanh. Trong mắt mọi người, cho dù Đường Thiên có ra ngoại doanh nhưng được Khổng đại nhân coi trọng như vậy chắc hẳn cũng sẽ được tập trung bồi dưỡng.
Trong lòng họ đều suy nghĩ, thời gian này nhất định phải thật cố gắng để lần sau gặp lại ngàn vạn lần đừng để tên thiếu niên như người bị thần kinh này bỏ xa.
Trong lòng có ám ảnh tâm lý về loại người thế này cũng thật mất mặt.
Đường Thiên lại bước lên xe, có điều so với chiếc xe ngựa bay của Khổng đại nhân, chiếc xe này có thể nói là quá mộc mạc.
Đường Thiên cũng không bị đưa đi một mình, cùng trên xe với hắn còn bảy thiếu niên mười ba mười bốn tuổi. Có điều những thiếu niên này có vẻ tâm tình đều không tốt, ánh mắt họ đều lộ vẻ u tối phiền muộn, lúc nào cũng thở dài ngán ngẩm.
Đường Thiên không tiếp xúc với bọn họ, hắn hoàn toàn không có thời gian.
Dưới sự huấn luyện siêu siêu biến thái của Binh, Đường Thiên ba chìm bảy nổi giãy giụa trong cõi sống chẳng bằng chết.
"Chưa ăn cơm à? Nói cho ngươi biết! Năm xưa thuộc hạ của ta mà dám huấn luyện như vậy, ta đánh cho hắn phọt cả cứt ra!" Binh nhìn từ trên cao xuống, giọng điệu nghiêm khắc hung tàn vọng vào tai Đường Thiên.
Binh đột nhiên trở nên nghiêm khắc tới biến thái, hắn như biến thành một người hoàn toàn khác, có vẻ như giày vò Đường Thiên khiến cho lòng nhiệt tình tích lũy cả ngàn vạn năm của hắn bộc phát ra.
Trên ngươi hắn đâu còn thấy nổi vẻ chất phác khô khan khi xưa? Trước kia cả buổi không nói được một câu, giờ thì thích nhất là gào tới xé cổ xé họng, chỉ cần biểu hiện của Đường Thiên hơi kém một chút sẽ lập tức nhận được cả rổ chửi mắng, không chút lưu tình.
Có vẻ như chỉ trong một đêm, thân thể của Binh đã tìm lại được linh hồn của mình.
Chỉ tiếc rằng đó là một linh hồn cứng rắn tới mức biến thái!
"Ngẩng đâu lên! Lắm lời! Mười ngày! Mười ngày trời mà ngươi mới tiến bộ có một chút thế thôi à? Ngươi có thể ngu hơn nữa không? Đã bốn trăm sáu mươi ba ngàn sáu trăm mười chín tân binh qua tay ta, ai ai cũng mạnh mẽ hơn ngươi cả trăm lần! Cái trình độ này của ngươi mà vào binh đoàn, ngay cả làm chân sai vặt cũng chẳng đủ tư cách."
Binh lơ lửng giữa không trung, cúi người nhìn xuống, nước miếng bắn như mưa xuân xuống đỉnh đầu Đường Thiên.
Đường Thiên không hề lui bước, tay cũng chẳng hề chậm lại, miệng đáp mỉa mai: "Ha ha! Còn tưởng năm đó ngươi là đại nhân vật ăn to nói lớn cỡ nào, hóa ra chỉ là một tên nhãi nhép chuyên huấn luyện tân binh!"
"Tên nhãi nhép chuyên huấn luyện tân binh..." Trên cái đầu sạch bong trơn láng của Binh, một sợi gân bỗng nổi lên như gợn sóng.
"Đến đây nào! Để thiếu niên vĩ đại như thần nói cho hạng nhãi nhép như ngươi biết cái gì mới gọi là thiếu niên thiên tài!" Đường Thiên vẫn bình thản tự nhiên, không hề sợ hãi đáp trả, tốc độ trên tay lại càng nhanh chóng.
Sau nhiều ngày tu luyện, Ưng Trảo Công của hắn đã càng lúc càng sắc bén, hai tay mười ngón như móc câu mang theo ngọn lửa đỏ tươi, kèm theo tiếng gió rít chói tai.
So với khổ tu lúc trước, việc khổ tu chính thức lúc này chẳng khác nào địa ngục song hiệu suất cũng càng kinh người.
Binh chăm chú quan sát ánh trảo đầy trời, trong lòng thầm kinh hãi. Trước đó thấy Đường Thiên khổ tu hắn cũng luôn âm thầm quan sát, nhưng theo kinh nghiệm của hắn, hiệu suất tu luyện của Đường Thiên chỉ có thể coi là bình thường, đó là bởi thiên phú của hắn cực tệ.
Dùng chữ cực tệ để mô tả có lẽ cũng không chính xác, là cực kỳ tệ hại có lẽ đúng hơn, bởi từ trước đến giờ Binh chưa từng gặp ai có thiên phú kém hơn.
Nhưng ý chí của Đường Thiên lại cực kỳ kiên cường, khiến hắn khá chấn động.
Trước đó Binh không định mở trại huấn luyện tân binh, mãi tới khi Đường Thiên hỏi hắn có chuyện gì muốn làm không hắn mới thật sự xúc động, Ngủ say lâu như vậy rồi, tất cả các chiến hữu đều đã hóa thành mảnh gốm vỡ, chỉ còn lại một thân một mình, thân gốm hóa hồn, tỉnh lại.
Binh thật không hiểu, vì sao nơi đóng quân của binh đoàn lại rơi vào tay của Đường Thiên?
Nhưng, mãi tới khi Đường Thiên bắt đầu huấn luyện tân binh, Binh mới thật sự chấn động. Hắn chấn động không phải vì Đường Thiên có thể chống đỡ được, từ khi bắt đầu Binh đã cho rằng Đường Thiên nhất định có thể hoàn thành tu luyện tân binh, chỉ có điều thời gian sẽ lâu hơn một chút. Trong thời gian ngắn này hắn đã khá hiểu về Đường Thiên, ý chí của Đường Thiên cực kỳ cứng rắn khiến hắn rung động không chỉ một lần.
Mà lần này, Binh ngạc nhiên lại là bởi tốc độ tiến bộ của Đường Thiên. Tốc độ tiến bộ của Đường Thiên vượt ngoài dự tính của Binh.
Đối với một sĩ quan cao cấp nhất của binh đoàn siêu cấp, đã từng huấn luyện hơn bốn trăm sáu mươi ngàn tân binh, việc dự đoán tốc độ tiến bộ của tân binh của đã sớm đạt mức hoản hảo.
Nhưng tiến bộ của Đường Thiên lại vượt xa dự tính của hắn!
Ngày đầu tiên, Đường Thiên chống đỡ được tới hừng đông, mãi tới thời khắc cuối cùng hắn mới thất thủ.
Mà bắt đầu từ ngày thứ hai, Binh đã lặng lẽ gia tăng độ khó huấn luyện.
Đường Thiên hoàn toàn không hề hay biết, độ khó tu luyện của hắn cho dù đặt trong thời đại binh đoàn Nam Thập Tự ngày trước cũng ở mức khá cao.
Tới ngày thứ chín, độ khó tu luyện của Đường Thiên đã đạt mức cao nhất.
Tu luyện Ưng Trảo Công trong cường độ ác liệt như vậy khiến cho võ kỹ này đã sớm vượt qua cảnh giới hoàn mỹ trên lý thuyết thông thường, đạt tới một mức độ cao cấp hơn. Ưng Trảo Công trong tay Đường Thiên đã không kém hơn võ kỹ cấp bốn bình thường. Tiến bộ lớn nhất là Hạc Khí Quyết trong cơ thể Đường Thiên. Mặc dù đây là lần đầu tiên Binh thấy Hạc Khi Quyết nhưng lại lập tức nhận ra ưu khuyết của nó.
Không phải vô duyên vô cớ hắn chọn tu luyện "chịu đòn" đầu tiên.
Chân lực Đường Thiên mặc dù đạt tới cấp ba viên mãn, nhưng trong cái nhìn của Binh, lượng thì đã đầy nhưng chất vẫn còn không gian tiến bộ. Hơn nữa Hạc Thân còn xa mới đạt mức thu phát tùy tâm, trong mắt Binh, điều này chỉ chứng tỏ việc tu luyện chân lực vẫn còn chưa đạt. Hắn quyết định không ngừng dùng công kích để "rèn luyện" Hạc Thân trong cơ thể Đường Thiên.
Nếu không phải Đường Thiên, Binh cũng chẳng nghĩ ra nổi phương pháp như vậy.
Chỉ có kẻ ngoan cường như vậy mới có thể cầm cự được trong chế độ tu luyện biến thái này.
Đường Thiên múa hai tay như điên, tiếng rít vang lên rầm trời, quầng sáng trước mặt như đánh lên một bức tường lửa, lực cường đại không ngừng bắn ngược lại.
"Thiên tài?" Binh lạnh lùng nói: "Chưa từng có ai dám xưng là thiếu niên thiên tài trước mặt ta."
Câu nói này của Binh mặc dù lạnh nhạt nhưng tràn ngập khí phách.
Đường Thiên lại chẳng hề sợ hãi, cười ha hả đáp: "Xem ra ngươi quả nhiên là kiến thức nông cạn, ông chú già! Để thiếu niên vĩ đại như thần giúp ngươi mở mang tầm mắt, cho ngươi được biết thức trời đất rộng lớn bao la và ý chí chiến đấu vô cùng vô tận của thiếu niên này!"
"Ông chú già..." Cái đầu không mặt của Binh lại nổi gân xanh.
"Chẳng lẽ ngươi còn định giả bộ ngây thơ? Này, đại thúc, ngươi phải tự biết mình chứ? Cho dù ngươi không thừa nhận nhưng trước sự trẻ trung hoạt bát nổi bật của thiếu niên vĩ đại như thần, sắc mặt tang thương như ông già của ngươi không thể nào che giấu được đâu!" Đường Thiên như không phát hiện ra, vừa gạt bay quầng sáng vừa lớn tiếng nói.
"Ông chú già, sắc mặt tang thương..." Khuôn mặt Binh vốn không có gì giờ đã nổi đầy gân xanh.
"A ha! Ô ô ô, ông chú già tang thương Binh, ông chú già tang thương Binh, ờ ớ ơ, hắn có phần tang thương, chút tang thương, chút tang thương, chút ưu thương, chút ưu thương...." Đường Thiên bắt đầu dùng giọng cực kỳ khó nghe hát rống lên.
Thân thể Binh trên bầu trời cứng đờ lại, một lát sau khuôn mặt đầy gân xanh bỗng biến thành nhe răng cười: "Để chúng ta cùng xem xem, ai sẽ tang thương, ai sẽ ưu thương!"
Trong không gian vô biên vô hạn, tất cả quầng sáng đột nhiên dừng lại, mỗi quầng sáng hiện lên một đôi mắt màu máu.
Tất cả các quầng sáng đồng lại quay lại, nhìn về phía Đường Thiên.
Quầng sáng như thủy triều trút xuống phía hắn.
Tiếng hát của Đường Thiên lập tức im bặt, thay bằng tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa.
๑๑۩۞۩๑๑
"Đúng là xui xẻo, mỗi khi tới cái nơi khỉ ho cò gáy này lại kinh hãi mất một hồi!" Trong mái hiên trước khoang xe, một nam tử tóc húi cua mặc võ trang Quang Minh màu trắng không nhịn nổi mắng. Trên võ phục của hắn có thêu một vệt đen, biểu thị cho võ giả cấp sắt chính thức trong võ hội.
Võ giả cấp sắt là võ giả cấp bậc thấp nhất, nếu người mới thông qua kiểm tra sẽ tự động chuyển thành võ giả cấp sắt. Đương nhiên, nếu người mới có thực lực cường đại, thông qua được kiểm nghiệm cấp đồng cũng có thể trở thành võ giả cấp đồng cao cấp hơn.
Bên cạnh hắn, một võ giả cấp sắt khác mặt mũi mọc đầy râu lên tiếng an ủi: "Chúng ta còn tốt chán, đám người mới được chuyển đến đây mới đủ thảm."
"Nói cũng phải." Nam tử tóc húi cua vẻ mặt may mắn: "May là năm đó ta không bị đưa tới nơi khỉ ho cò gáy này."
"Ngươi không đắc tội với ai, sao lại bị đưa đến nơi này?" Gã có râu lắc đầu: "Thường chỉ đắc tội với những bậc quan chức to mới bị đẩy đến nơi này. Những ngươi này vốn không thể trở thành võ giả cấp sắt, chắc chắn phải cắm lại nơi này cả đời."
"Ta cũng thấy lạ thật, sao cấp trên lại dựng một ngoại doanh tại cái nơi mà chim cũng chẳng buồn ỉa này?" Nam tử tóc húi cua mặt mũi đầy nghi hoặc.
"Cái này ngươi không biết đâu." Gã có râu khoa hoang: "Trước đây cấp trên từng phát hiện ở đây có bí bảo, kết quả tìm tòi cả nửa tháng vẫn chẳng có kết quả gì, thủ lĩnh chính là một võ giả cấp bạc."
"Võ giả cấp bạc!" Nam tử tóc húi cua kinh ngạc: "Chẳng lẽ là bộ trưởng?""
Bộ trưởng phân bộ của võ hội chòm sao Anh Tiên chính là võ giả cấp bạc.
"Không thể nào?" Gã có râu lắc đầu: "Đấy là chuyện lâu lắm rồi, ta cũng chỉ nghe một vị tiền bối nói thôi. Bởi chỗ đó nồng độ năng lượng đậm đặc, lãng phí vô ích cũng đáng tiếc cho nên cấp trên bèn xây một ngoại doanh tại đó. Chỉ tiếc là hoàn cảnh ở đó quá khắc nghiệt, ra vào đều rất nguy hiểm cho nên không ai tình nguyện. Nơi đó đã luôn nằm trong tình trạng nửa vứt bỏ, mãi tới sau này xảy ra một sự cố."
"Sự cố? Có sự cố gì?" nam tử tóc húi cua sửng sốt.
"Đại khái khoảng hai mươi năm trước từng có một đám tinh hồn thú rất lợi hại đột nhiên xuất hiện trên chòm sao Anh Tiên, lúc đó tổn thất rất nguy hiểm. Sau này điều tra ra mới phát hiện đám tinh hồn thú ấy chui ra từ đây. Cấp trên lo sẽ xảy ra thảm họa thú triều nên quyết định cải tạo lại ngoại doanh, điều động quân tới bảo vệ." Gã có râu giải thích.
"Cái nơi rách nát này có ai thèm đến."Nam tử tóc húi cua khó hiểu.
"Đúng vậy, không ai muốn đi cả nhưng lại bắt buộc phải có người đi. Cho nên, ngươi cũng hiểu rồi đó, đây là một vùng đất lưu vong." Gã có râu nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - truyentop.net
"Hèn gì!" Nam tử tóc húi cua bừng tỉnh: "Ta bảo mà, thảo nào lại xây ngoại doanh tại một nơi quỷ quái như vậy!"
"Thật ra không phải không có chỗ lợi." Gã có râu nói: "Cấp trên biết người bình thường chắc chắn không muốn tới. Nhưng phàm bị đẩy ra ngoại doanh Đại Lăng này, dù không thăng lên võ giả cấp sắt, sau ba năm chỉ cần tiếp tục sống ở đó, mọi đãi ngộ đều tương đương với võ giả cấp sắt. Rất nhiều người mới thực lực không tốt lắm đều chọn tới đó, ở đó cũng không tệ, chỉ có điều hơi khổ sở chút thôi."
"Vậy cũng được!" Nam tử tóc húi cua gật đầu: "Bài kiểm tra cấp sắt khó khăn như vậy, thực lực không đủ tới đó hưởng đãi ngộ tương đương cũng tốt, nhà cũng không cần phải lo."
"Cũng không hẳn..."
Theo hai người nói chuyện, lòng đất bên dưới bắt đầu xuất hiện vô số huyệt động chi chi chít chít như tổ ong, rậm rạp chằng chịt nhìn không thấy phần cuối.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.