Thời gian không ngừng trôi, tiếng hét của Đường Thiên từ cao vút trở nên trầm thấp, rồi sau đó thì khàn khàn.
Nhưng tiếng nắm tay xé gió chưa bao giờ ngừng lại.
Ra quyền, ra quyền, ra quyền,...
Ở võ kỹ cấp thấp, thể lực là nền móng cho tất cả. Năm năm nay, mỗi ngày hắn đều khắc khổ tu luyện, mức độ luyện tập của hắn vượt xa sức tưởng tượng của người bình thường, rèn đúc cho hắn một sức chịu đựng kinh người. Về sức mạnh hắn không bằng A Mạc Lí nhưng về mặt thể lực thì hắn tuyệt đối không thua kém y.
Thể lực mạnh mẽ giúp cho hắn có thể tu luyện với một mức độ kinh người.
Thế nhưng dưới cường độ luyện tập cao đến vậy, người có thể lực mạnh mẽ như Đường Thiên cũng không khỏi có cảm giác không chịu đựng nổi.
Khi chút sức mạnh cuối cùng tiêu hao, Đường Thiên gục xuống, cả người rạp trên mặt đất như bùn nhão.
Hắn điên cuồng khổ tu, mặc dù có chân lực không ngừng tu bổ thân thể, mặc dù trong không gian kỳ dị này sẽ không cảm tháy đói nhưng sự tiêu hao về mặt tinh thần cũng rất kinh người.
Thể lực tiêu hao gần hết, luyện Dưỡng Khí Quyết, thể lực khôi phục, lại tiếp tục tu luyện, cứ như vậy lặp đi lặp lại, Đường Thiên không lãng phí một chút thời gian nào.
Thế nhưng khi thời gian dần trôi việc tu luyện với cường độ cao càng lúc càng gây ảnh hưởng lớn đến thân thể. Khi mệt mỏi càng lúc càng khó khôi phục, thời gian vận chuyển của chân lực càng lúc càng dài, cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-bat-bai/250688/chuong-11.html