Thoáng chốc đã mặt dày bảo Tiểu Chính Văn ra mặt giải quyết vấn đề của họ.
“Xem ra những người ở ngoài lãnh thổ này đúng là không hề có lòng tự trọng”.
“Hừ, lần này chúng ta xem như đã thấy Khổng Thánh Nhân và đệ tử của thánh nhân như thế nào, quả nhiên là siêu phàm, chỉ với da mặt dày này, tám đời chúng ta cũng không sánh được”.
“Tôi khinh! Thánh nhân cái quần què gì, mấy tên họ Khổng đừng có mà làm dơ bẩn hai từ đó. Người nhà họ Khổng còn chẳng bằng con chó”.
Lúc này không chỉ có người của Hoa Quốc ở thế tục đang lớn tiếng mắng chửi, mà tiếng mắng chửi của người ở thành Thiên Đô và thành Đại Phong cũng sắp xuyên thủng bầu trời.
“Ông nội, cháu đã nói rồi mà, họ mà là cậu chủ Chiến Quốc gì chứ, mặt ai cũng dày hơn tường thành, nếu gả cho người như họ thì thà chết còn hơn”.
Huệ Ngân Nhi khinh thường nói với Thiên Quỳnh Tử.
“Con bé này, đừng nói bậy”, lúc này Thiên Quỳnh Tử không biết nên giải thích như thế nào.
“Lúc đầu chẳng phải ông nói Khổng Thánh Nhân tài cao đức độ, đệ tử của ông ta đều là người tài đức sao? Nhưng cháu thấy đức hạnh của họ không bằng Tiểu Bạch mà cháu nuôi nữa”.
Nói rồi Huệ Ngân Nhi vẫy tay, một con cún lông trắng sủa vang rồi chạy về phía cô ta.
Thiên Quỳnh Tử cũng nghẹn họng trước những lời của Huệ Ngân Nhi.
“Vừa rồi còn muốn mạng người ta, một lát sau lại bảo người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-bat-bai-tieu-chinh-van-truyen-chu/3927680/chuong-4418.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.