Trước đó ông ta vẫn còn muốn đến bắt Tiêu Chính Văn, nhưng chớp nhoáng đã phải quay lại cầu xin người ta?
Dù hòa thượng Tanaka sống đến hàng ngàn tuổi rồi nhưng bị đối diện với sự thay đổi lớn như vậy cũng không kịp hoàn hồn, quan trọng hơn là ông ta không làm được.
Thấy hòa thượng Tanaka lộ ra vẻ không cam lòng, Caseus nói: “Đây không phải là ý của Thánh Giáo Đình mà là ý của Thiên Đạo Minh Ước. Bất kỳ ai chỉ cần ngăn cản chuyện này đều bị giết”.
“Hơn nữa các thế lực Tây Vực đều đã lên tiếng, nếu không thể mời được Tiêu Chính Văn thì ông tự lãnh hậu quả ở đây”.
Cái gì?
Nghe xong hòa thượng Tanaka cảm thấy cả người không thoải mái, lỗi cũng không phải do một mình ông ta gây ra, dựa vào đâu mà đẩy hết trách nhiệm lên đầu ông ta?
“Thế tử, tại sao lại bắt tôi chịu hết mọi trách nhiệm? Hơn nữa Tiêu Chính Văn có quay lại hay không liên quan gì đến tôi?”
Hòa thượng Tanaka nổi giận, quay sang gào mồm lên với Caseus.
“Hòa thượng, hôm đó chính ông đã đuổi mấy người Tiêu Chính Văn ra khỏi thành Minh Nguyệt, ông không quên đó chứ?”, Caseus cũng không khách sáo lạnh lùng đáp lại.
“Chuyện này…”
Hòa thượng Caseus quay đầu lại nhìn Điền Khải, không đợi ông ta lên tiếng, Điền Khải nói trước: “Hòa thượng, thời gian cấp bách, giờ ở thành Minh Nguyệt mỗi một giây đều đang có người chết”.
Điền Khải nói thế, hòa thượng Tanaka suýt nữa tức đến mức bùng nổ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-bat-bai-tieu-chinh-van-truyen-chu/3927678/chuong-4416.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.