Từ đầu đến cuối Tiêu Chính Văn không nói một lời nào, vẫn nhàn nhã uống trà, dù thấy hòa thượng Tanaka đi đến chỗ mình, anh cũng không quan tâm, vẫn tự nhiên nhấp ngụm trà.
Đến khi hòa thượng Tanaka đi đến bên cạnh đình nghỉ mát, Tiêu Chính Văn mới lạnh lùng nói: “Ông nhớ những lời tôi đã nói trước khi đi khỏi thành Minh Nguyệt chứ?”
Tiêu Chính Văn vừa nói vừa ngẩng đầu lên nhìn hòa thượng Tanaka.
Hòa thượng Tanaka dừng bước, cảm nhận được một chút khác thường theo bản năng.
Sở dĩ ông ta chưa ra tay với Tiêu Chính Văn là muốn để Tiêu Chính Văn mất sạch mặt mũi trước mặt mọi người, sau đó dẫn Tiêu Chính Văn về Thánh Giáo Đình.
Nhưng lúc này vẻ mặt bình tĩnh của Tiêu Chính Văn và ánh mắt anh nhìn ông ta cũng vô cùng bình thản như thể không thèm để tâm đến ông ta.
Dù đám người Điền Văn cũng không dám khinh thường ông ta như thế.
Hơn nữa bây giờ Tiêu Chính Văn không chỉ đối mặt với một mình ông ta mà là cả nhà họ Khổng và hai cậu chủ của Điền Tề.
Cho dù có thế nào Tiêu Chính Văn cũng không thể bình chân như vại như vậy.
Nhất là ông ta nhìn thấy được sự tự tin tuyệt đối từ trong ánh mắt Tiêu Chính Văn, không hề sợ hãi, điểm này lại càng khác thường.
Nhưng ý nghĩ này chỉ lóe lên trong đầu ông ta, ngay sau đó hòa thượng Tanaka sải bước đi thẳng đến đình nghỉ mát.
“Khoan đã!”
Đúng lúc này một giọng nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-bat-bai-tieu-chinh-van-truyen-chu/3927675/chuong-4413.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.