“Vâng! Nhà họ Trương đã không còn được như xưa từ lâu rồi, nếu đổi lại là hơn một trăm năm trước, đương nhiên có thể ra vào tự do, thế nhưng bây giờ, trong thành Minh Nguyệt đã không còn chỗ đứng cho nhà họ Trương nữa!”
“Hơn nữa, lúc nhà họ Trương hưng thịnh, thành Minh Nguyệt cũng chưa từng cấm đi lại vào ban đêm, bất cứ ai cũng có thể ra vào bất kể mọi lúc! Chỉ là mấy năm gần đây, tầm ảnh hưởng của nhà họ Trương ở thành Minh Nguyệt ngày càng sa sút hơn!”
“Cho tới bây giờ, e rằng ngay tới một số tông môn nhỏ cũng đã không còn coi nhà họ Trương chúng tôi ra gì nữa!”
Trương Đình Chi nói với vẻ mặt khổ sở.
“Nhà họ Trương là người gác mộ cho Tổ Long, ai dám coi thường nhà họ Trương như vậy?”, Từ Huy Tổ hỏi với vẻ không hiểu.
“Ừ, nhà họ Trương quả thực là người gác mộ cho Tổ Long, thế nhưng cũng chỉ là người gác mộ mà thôi, huống hồ phân nhánh này của chúng tôi còn chẳng được thừa hưởng bao nhiêu trận pháp huyền ảo của nhà họ Trương!”
“Cộng thêm việc một trăm năm trở lại đây còn bị thế lực các phương ở trong thành lật đổ và đàn áp, đừng nói là sức ảnh hưởng đối với thành Minh Nguyệt, ngay cả hành động của chúng tôi cũng đều bị hạn chế!”
“Nếu không thì sau khi nhận được thư của Trương Lăng Phong, nhà họ Trương chúng tôi đã dời cả gia tộc tới Đế Khư rồi! Việc gì phải phiền các vị tới tiếp ứng?”
“Khoảng thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-bat-bai-tieu-chinh-van-truyen-chu/3927598/chuong-4336.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.