Ngay cả Khổng Thế Phương và Tư Mã Huy đều phải thở dài: “Mặc dù chúng ta cũng được kế thừa từ nhà họ Khổng, nhưng so ra, tầm nhìn của chúng ta vẫn quá nông cạn!”
“Bọn họ chuyển từ phòng thủ sang tấn công rất dễ dàng! Haiz, thực ra chúng ta không chỉ kém về cảnh giới mà còn kém về khả năng lĩnh ngộ!”
Tư Mã Huy khẽ thở dài.
Lúc này, bọn họ nghĩ đến trận chiến giữa Tiêu Chính Văn và Mạnh Hồng Nho, mặc dù cũng chấn động, nhưng không có gì đáng xem, chứ đừng nói nói đến lĩnh hội từ đó.
Không chỉ hai người họ nghĩ đến Tiêu Chính Văn, mà không ít người bên ngoài cũng vậy.
Dù sao cảnh tượng Tiêu Chính Văn một mình đấu với nhiều người, thậm chí giết cả cao thủ Đại Đế, thật quá kinh ngạc!
Vì vậy, bọn người mới so sánh Tiêu Chính Văn với bốn cậu chủ Chiến Quốc.
“Đáng tiếc là cậu Tiêu vẫn chưa tham gia!”
Không ít nhân vật lớn ở giới thế tục cũng thở dài.
Dù là Hồng Ấn hay bốn cậu chủ Chiến Quốc thì đều không thể đại diện cho giới thế tục, càng không thể đại diện cho Hoa Quốc.
Chỉ có Tiêu Chính Văn mới là sự tồn tại tối cao trong tâm trí của họ!
“Có thể cậu Tiêu đang trên đường tới. Sao cậu Tiêu có thể bỏ lỡ bảo vật này được chứ!”
Người trong giới thế tục lên tiếng.
“Tôi thấy cũng chưa chắc. Nghe nói cậu Tiêu bị thương nặng, cậu Tiêu không tham gia vào trận chiến lớn này cũng phải! Bảo vật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-bat-bai-tieu-chinh-van-truyen-chu/3927568/chuong-4306.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.