Hồng Ấn thấy Điền Văn đã rời đi, thậm chí còn không chào hỏi gì, cũng lạnh lùng hừ một tiếng rồi lập tức rời khỏi Đế Khư!
“Sao vậy, cậu chủ Khải còn có điều gì dạy bảo sao?”, Tần Lương Ngọc nhìn Điền Khải vẫn không rời đi, nói.
“Tôi muốn mời anh Tiêu cùng đến núi Bách Long, không biết anh Tiêu có hứng thú không?”, Điền Khải trơ tráo không cười, nói.
“Xin lỗi, cậu Tiêu đang bị thương nặng, thời gian này cần bế quan chữa thương!”, Tần Lương Ngọc lạnh lùng đáp.
“Ồ? Chẳng lẽ thành chủ Tần có thể quyết định thay Tiêu Chính Văn sao? Rốt cuộc điện Thần Long do Tiêu Chính Văn đứng đầu, hay thành chủ Tần là người có quyền nhất vậy?”, Điền Khải không cam lòng cười nhạt nói.
“Chuyện này quan trọng lắm sao? Chắc chắn không bao lâu nữa, người người khắp cả Đông Vực đều sẽ biết, ba vị tới Đế Khư ép cung, mà cậu Tiêu e sợ ba vị nên tránh né không gặp!”
“Mục đích của ba vị đã đạt được, cần gì phải tiếp tục dây dưa chứ?”, Tần Lương Ngọc lạnh đáp lại.
“Thành chủ Tần quá lời, tôi chỉ quý tài năng của anh Tiêu, không muốn để anh ta bỏ lỡ báu vật xuất thế, nếu như bà nói vậy thì tôi đi trước một bước!”
Tuy nói vậy nhưng trên mặt Điền Khải rõ ràng lại lộ ra vẻ không cam lòng!
Bây giờ, hầu hết mọi người ở cả Đông Vực đều tận mắt chứng kiến thời khắc này.
Tiêu Chính Văn đúng là bị dọa sợ chết khiếp, thậm chí không dám lộ mặt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-bat-bai-tieu-chinh-van-truyen-chu/3927547/chuong-4285.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.