Một lát sau, ông lão mới đứng lên chắp tay nói với Tiêu Chính Văn: “Vua Bắc Lương, thành chủ thành Đại Phong, Thiên sư đạo thuật, tôi cảm thấy rất vinh hạnh khi có thể gặp được các vị khi còn sống”.
“Tiền bối Tự, ông vẫn luôn ẩn cư ở Đế Khư à?”, Tần Lương Ngọc kinh ngạc nhìn về phía ông lão.
Tất cả mọi người chỉ biết tới Đại Vũ, thế nhưng lại không biết Đại Vũ mang họ Tự!
Mà triều Hạ cũng không phải không có tên nước, Hạ Khải trên thực tế tên là Tự Khải!
Ông lão trước mắt này là đầy tớ của Đế Thất triều Hạ nên cũng mang quốc tính của triều Hạ!
Ông lão chỉ bình thản mỉm cười, không giải thích quá nhiều, dẫu sao thân phận của ông ta cũng phơi bày ra đó, dù là bốn cậu chủ Chiến Quốc gặp ông ta thì cũng phải khom lưng mà hành lễ!
So với ông ta, mấy người Tần Lương Ngọc căn bản chẳng đáng là gì!
Dù là Tiêu Chính Văn thì ở trong mắt ông lão chẳng qua cũng chỉ là một kẻ hậu bối mà thôi, ông ta chưa từng coi anh ra gì.
“Ừ, chuyến đi này của mấy người là vì Cửu Châu Đỉnh sao?”, ông lão quay đầu nhìn về phía Tiêu Chính Văn, trong ánh mắt không chút gợn sóng, cực kỳ bình thản.
“Đương nhiên, chuyến đi này của chúng tôi đương nhiên là vì Cửu Đỉnh!”, Tiêu Chính Văn nghiêm túc đáp lời.
Ông lão hơi ngẩn ra, sau đó lại quan sát Tiêu Chính Văn hồi lâu rồi mới gật đầu nói: “Chàng trai, khí thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-bat-bai-tieu-chinh-van-truyen-chu/3927531/chuong-4269.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.