Khẽ phủi bụi trên tay, Tiêu Chính Văn chắp hai tay sau lưng ngẩng đầu nhìn Mạnh Hồng Nho, ánh mắt hiện lên sát khí.
“Sao vậy, cậu còn muốn giết tôi nữa sao?”, Mạnh Hồng Nho hít sâu một hơi.
Hôm nay nếu đánh nhau với Tiêu Chính Văn, cho dù thắng hay thua, ông ta cũng không còn đường sống nên lựa chọn tốt nhất là nhẫn nại.
“Lúc nãy tôi đã nói rồi, ông không nên nhảy vào vũng nước đục này. Con người làm sai chuyện gì thì phải gánh chịu hậu quả”.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn người xung quanh nói: “Chẳng phải ông luôn tỏ ra kiêu căng sao? Chẳng phải nhà họ Mạnh luôn coi mình là đệ tử hiền thánh à?”
“Vậy thì tốt, tôi sẽ cho thế giới thấy đại nghĩa và đạo đức của ông”.
Nói rồi Tiêu Chính Văn quay sang nhìn Mạnh Phi Vũ.
Cảm nhận được tầm mắt Tiêu Chính Văn nhìn về phía mình, Mạnh Phi Vũ không khỏi rùng mình, lúc này sắc mặt Mạnh Hồng Nho cũng thay đổi.
“Mạnh Phi Vũ, chẳng phải anh luôn không ưa tôi sao? Hôm nay tôi cho anh một cơ hội khiêu chiến với tôi”.
Tiêu Chính Văn vừa dứt lời, Mạnh Phi Vũ sợ đến mức toát mồ hôi lạnh, quay đầu lại nhìn Mạnh Hồng Nho bằng ánh mắt cầu cứu.
“Tiêu Chính Văn, với thực lực của cậu khiêu chiến với cháu trai tôi thì có không công bằng không? Lẽ nào cậu không sợ người đời chê cười à?”, Mạnh Hồng Nho mắt sáng rực nhìn Tiêu Chính Văn.
Ông ta vốn dĩ đã không có tình cảm gì với Mạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-bat-bai-tieu-chinh-van-truyen-chu/3927473/chuong-4211.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.