Trong đám đông từng tiếng bàn luận vang lên.
Lý Tử Dương nghe những người này bàn luận cũng thấy lo lắng cho Tiêu Chính Văn.
Mặc dù trận chiến với Vương Vũ đủ để chứng minh tài năng hơn người của Tiêu Chính Văn, nhưng không có nghĩa là khả năng lĩnh hội của anh sẽ cao hơn chủ nhân của hài cốt trên con đường nhỏ này.
Ngộ nhỡ Tiêu Chính Văn không thể thành công lại bị sự huyền diệu bí thuật Thiên Cung Bắc Cực hút vào, kết quả cuối cùng chỉ có thể trở thành một thành viên trong số những hài cốt này.
Tiêu Chính Văn được ông lão Thiên Tinh dẫn đi cũng đang đi lên dọc theo bậc thềm bằng đá, vừa đi ông ta vừa chỉ vào hài cốt trên đường: “Cậu Tiêu, đây là những thiên tài đã lĩnh hội ở đây trong hàng ngàn năm nay”.
“Nhưng tiếc là họ không chỉ chưa thể lĩnh hội được sự tuyệt diệu trong đó mà ngược lại đã bỏ mạng ở đây”.
Tiêu Chính Văn nhìn cảnh tượng đầy sát khí trước mắt, cũng cảm thấy đau thương.
Mặc dù chưa từng gặp những người này nhưng Tiêu Chính Văn lại cảm nhận được từng thi thể đều là một sinh mệnh trẻ tuổi.
Cho dù đến chết trên người họ vẫn còn ý chí không khuất phục.
Cả đoạn đường đi cùng ông lão, đi đến trước một đại điện đã đổ nát hoàn toàn, Tiêu Chính Văn không khỏi nhíu mày nói: “Ông lão, nơi này là…”
Nhưng ông lão Thiên Tinh còn chưa kịp trả lời, một giọng nói lạnh lùng đang vang lên từ đằng xa.
“Bí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-bat-bai-tieu-chinh-van-truyen-chu/3927382/chuong-4120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.