Cả nhà họ Vương cũng không tìm ra được!
“Chuyện này không phải đơn giản sao? Chỗ Mạnh công tử không phải là có một bộ Thiên Đạo Luân Hồi à?”, trên mặt quản lý Lữ nở nụ cười nhạt nham hiểm, nói.
“Không được! Cái này không thể, đó là bảo vật gia truyền của nhà họ Mạnh! Nếu ngộ ngỡ xảy ra chuyện gì, thì… thì nhà họ Mạnh tuyệt đối sẽ không chịu để yên! Mặc dù người của nhà họ Mạnh đã mất dấu tích, thế nhưng, nhà họ Mạnh vẫn còn mấy người đóng giữ, chuyện này…”
“Vương công tử, muốn bắt sói thì đừng tiếc con, chẳng lẽ Mạnh công tử lại trơ mắt nhìn mấy tên nhóc kia ung dung tự tại?”, quản lý Lữ tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa.
Vương Vũ cân nhắc hồi lâu mới miễn cưỡng gật đầu, nói: “Được rồi, chuyện này để tôi hỏi Mạnh công tử trước rồi tính!”
Nói xong, bóng dáng Vương Vũ lập tức biến mất!
Một giờ sau, khi Vương Vũ quay trở lại Ngọc Phụng Lâu, trong tay đã cầm thêm một hộp gỗ tử đàn.
“Quản lý Lữ, chuyện này tuyệt đối không được xảy ra sai sót!”, Vương Vũ vừa đưa hộp gỗ cho quản lý Lữ, vừa căn dặn với vẻ vô cùng nghiêm túc.
“Yên tâm, chút chuyện vặt này cứ để tôi lo liệu!”, quản lý Lữ cười lớn, nhận lấy chiếc hộp gỗ.
Ở một diễn biến khác, hai người Tiêu Chính Văn và Lý Tử Dương đã tới đại sảnh, sau khi đi qua mấy bàn đánh bạc thì tiến về phía bàn cược.
Lý Tử Dương liếc nhìn quy tắc đánh cược rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-bat-bai-tieu-chinh-van-truyen-chu/3927328/chuong-4066.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.