Đừng thấy Thanh Liên là phụ nữ mà lầm, bà ta một đời hành sự, chém giết quyết đoán, nếu không thì sao có thể cai quản được thành Thiên Đô?
“Ông chủ, tôi…tôi thật sự không hiểu, loại người giống như Tiêu Chính Văn, chơi chung với cái đám người Lý Tử Dương, tôi…”
“Bốp!”
Vừa nói dứt lời, Đào Khiêm đã giơ tay giáng thẳng một cái tát lên trên mặt quản lý Lữ, phẫn nộ nói: “To gan! Tên huý của cậu Tiêu là thứ mà cậu có thể tuỳ tiện nói hay sao?”
“Còn nữa, cậu Tiêu ở cùng một chỗ với người thế nào, cùng ai ra vào Ngọc Phụng Lâu là chuyện mà loại hèn hạ như cậu có thể tuỳ tiện bàn luận hay sao? Chỉ dựa vào câu nói này thôi cậu cũng đáng chết rồi!”
“Soạt!”
Đào Khiêm rút kiếm ra, trong mắt loé lên sát khí!
“Xin…xin…”
Quản lý Lữ thấy Đào Khiêm thật sự có ý định giết người thì sợ tới độ co rúm lại trên mặt đất, cả người run lên, thậm chí ngay cả một chữ cũng không thốt nổi nên lời!
Lúc này, trong lòng ông ta rõ ràng đang hận hai người Mạnh Phi Vũ và Vương Vũ muốn chết!
Nếu như không phải vì hai người này thì sao ông ta lại chọc tới Tiêu Chính Văn?
Mặc dù ông ta là quản lý của Ngọc Phụng Lâu, thế nhưng trước mặt Đào Khiêm thì chẳng qua chỉ là một con chó mà thôi!
Một khi chó khiến chủ gặp phải hoạ lớn thì chỉ còn đường chết mà thôi!
Lúc này, Chu Đình Đình đợi trước cửa đã trở nên hoang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-bat-bai-tieu-chinh-van-truyen-chu/3927323/chuong-4061.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.