“Các người to gan thật, dám đánh người của Ngọc Phụng Lâu. Nếu đã dám làm thì nhất định phải dám chịu!”, quản lý Lữ trầm giọng nói.
Cho đến giờ phút này, mọi người mới nhận ra ngay từ đầu chuyện này không phải chuyện riêng của Lý Tử Dương!
Tất cả mọi người có mặt đều phải trả giá cho hành động của Lý Tử Dương.
Vương Vũ vừa uống trà, vừa chế nhạo: “Bây giờ chắc các người cũng đã hiểu mức nghiêm trọng của vấn đề rồi nhỉ? Tôi nói lại, chỉ cần các người cầu xin, tôi có thể ra mặt giúp các người giải quyết chuyện này!”
Nghe vậy, Lý Tử Dương vội vàng tới gần Vương Vũ, cúi đầu nói: “Anh Vương, xin anh hãy để tình đồng môn mà giúp chúng tôi!”
“Chuyện ở phòng luyện đan lúc trước đều là lỗi của tôi, tôi xin lỗi!”
Nói xong, Lý Tử Dương cúi đầu ba lần trước Vương Vũ.
Nếu chuyện này không thể giải quyết ổn thỏa, cả nhà họ Lý đều sẽ bị liên lụy, chứ đừng nói đến bản thân Lý Tử Dương.
“Hừ!”
Vương Vũ hừ một tiếng, liếc nhìn mọi người có mặt nói: “Xem ra các người không biết cầu xin là thế nào nhỉ!”
“Đứng cầu xin? Đó là dặn dò! Chỉ có quỳ xuống mới gọi là cầu xin!”
“Không chỉ Lý Tử Dương phải quỳ mà tất cả mọi người có mặt trong đều phải quỳ!”
Nghe Vương Vũ nói vậy, sắc mặt của tất cả mọi người lập tức trở nên khó coi.
“Vương Vũ, anh thật quá đáng!”, Tiết Trường Phong nghiến răng, sắc mặt tối sầm lại.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-bat-bai-tieu-chinh-van-truyen-chu/3927319/chuong-4057.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.