Đúng là sợ cái gì thì cái đó đến, chẳng qua lần này người gây chuyện không phải là Tiêu Chính Văn mà là bản thân anh ta.
Suy cho cùng đây là chuyện xảy ra trong Ngọc Phụng Lâu, rất nhanh sẽ được báo lên cho lãnh đạo cấp cao của Ngọc Phụng Lâu, đến lúc đó nếu đối phương truy hỏi, chỉ dựa vào mấy người họ thì hôm nay đừng mơ sống sót rời khỏi đây.
“Chúng ta nên làm gì? Nhận lỗi với họ sao? Bồi thường?”, Lý Tử Dương vô thức nói.
Tần Trường Sinh cười khổ nói: “Anh nghĩ Ngọc Phụng Lâu thiếu số tiền bồi thường của anh sao?”
Thứ Ngọc Phụng Lâu không thiếu nhất là tiền.
Dù đền bù cho người ta cả nhà họ Lý, người ta cũng chưa chắc đã liếc nhìn một cái.
Hơn nữa còn đánh người phục vụ của họ trong Ngọc Phụng Lâu, đồng nghĩa với việc vả vào mặt Ngọc Phụng Lâu, người ta sẽ đồng ý bồi thường tiền sao?
“Anh Tần, tôi nghĩ nhờ ông cụ nhà các ông ra mặt nói một lời, cộng thêm Lý Tử Dương công khai xin lỗi người phục vụ bị đánh, có lẽ chuyện này có thể cho qua?”
Tiết Trường Phong nhanh trí nói.
Dù sao Tần Trường Sinh cũng là hậu duệ của Tần Thư Bảo, hơn nữa nhà họ Tần cũng xem như có chút quan hệ ở thành Thiên Đô, người nhà họ Tần ra mặt nói chuyện, tám mươi phần trăm Ngọc Phụng Lâu sẽ nể mặt.
“Anh nói nhẹ nhàng ghê, dù đích thân Tần Thư Bảo đến cũng chưa chắc có thể diện như thế chứ đừng nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-bat-bai-tieu-chinh-van-truyen-chu/3927317/chuong-4055.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.