Dù là nhà họ Khổng và các hoàng tộc cũng phải kính nể Hạng Vũ.
Hơn nữa bản thân Vương Huyền Sách lại là tướng có tiếng của Đại Đường, dĩ nhiên cũng có chút thế lực.
“Thật ra một trăm năm trước, Vương Vũ có chút danh tiếng ở thành Thiên Đô, nhưng người này hơi cậy tài khinh người, quả thật hiếm thấy người trẻ nào có thể so được với anh ta”.
“Ngay cả bà cũng từng đánh giá người này, nói sau này anh ta sẽ tiền đồ vô lượng”.
Tử Doanh lại giải thích.
Ngay cả Nguyệt Nhu trước giờ luôn kiêu ngạo cũng từng có tâm tư với Vương Vũ, nhưng tiếc là Vương Vũ không có hứng thú với Nguyệt Nhu.
Nhưng quan hệ của hai người lại rất vi diệu, là trên mức tình bạn, dưới tình yêu.
Hơn nữa nguyên nhân đằng sau mà Vương Vũ có thể đạt đến cảnh giới Nhân Hoàng cấp chín ở độ tuổi trẻ như thế cũng không đơn giản như trong tin đồn, nhưng dù thế nào thì thực lực của hắn cũng cao như thế.
Hai người vừa đi vừa nói, vô thức đã đến trước cửa biệt viện số một Thiên Tự.
Vừa bước vào Tiêu Chính Văn đã chú ý đến một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo sam màu trắng tuyết, ngạo mạn đứng trên mái đình trong sân, liếc nhìn Tiêu Chính Văn và Tử Doanh.
“Anh chính là Tiêu Chính Văn đến từ thế tục nhỉ? Cậu chủ nhà tôi không muốn ở chung với anh nên mong anh có thể đổi một chỗ khác”.
Một thư đồng mặc áo khoác ngoài vải đen bước đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-bat-bai-tieu-chinh-van-truyen-chu/3927298/chuong-4036.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.