Ở một bên khác, Tiêu Chính Văn đã đến gần trước mặt Tần Lương Ngọc, lúc này bà ta chỉ còn lại chút hơi thở, không còn phong thái của Đại Đế nữa.
Nhưng cũng chính lúc này xung quanh bà ta như được một luồng sáng trắng bao quanh như thể có thể bay lên bất cứ lúc nào.
“Cảm ơn cậu!”
Tần Lương Ngọc yếu ớt nói.
Cho dù thế nào, bà ta cũng không ngờ trong lúc nguy hiểm người cứu Nguyệt Hoa Các lại là Tiêu Chính Văn.
Người được gọi là Long Vương đó cũng chính là chàng trai mà mình vẫn luôn xem trọng này.
Tiêu Chính Văn cúi đầu nhìn Tần Lương Ngọc sắp tận mạng, không khỏi nhíu mày.
“Đừng buồn vì tôi, bây giờ thọ nguyên tôi đã hết, đi làm hồn ma quay về thiên quốc”.
“Trừ khi được nuôi dưỡng bằng thiên châu, nếu không thọ nguyên của tôi không thể hồi phục”.
Tần Lương Ngọc thì thào nói.
Thiên châu?
Tiêu Chính Văn nhìn Tần Lương Ngọc.
“Có thể gặp gỡ cậu cũng xem như là duyên phận giữa tôi và cậu, nhưng tiếc là tôi không thể đi cùng cậu nữa rồi, Đông Vực đáng sợ hơn những gì cậu nghĩ”.
“Nhà họ Khổng, nhà họ Phương, Đế Vương Các không hề đơn giản”.
“Sau này cậu nhất định phải cẩn thận hơn, nhà họ Khổng cũng có kết cấu với các thế lực ngoài vũ trụ, không thể khinh địch”.
Lúc này Tần Lương Ngọc rất muốn nói rõ hết mọi chuyện mà mình biết cho Tiêu Chính Văn.
Nhưng làm sao được, thọ nguyên của bà ta đã gần hết, đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-bat-bai-tieu-chinh-van-truyen-chu/3927267/chuong-4005.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.