“Hoá ra chị chính là thành chủ của thành Đại Phong?”, Tiêu Chính Văn nhìn Tần Lương Ngọc đang thoi thóp đứng đó, không khỏi khẽ thở dài một hơi.
Mà khoảnh khắc này, biểu cảm của Thần Toán Tử cũng không khỏi biến đổi, cơ thể di chuyển, lập tức tới gần Tiêu Chính Văn, cảnh giác nhìn về phía mấy người Phương Vạn Vũ.
“Hừ! Bà sắp chết tới nơi rồi mà vẫn còn bảo vệ cho thằng nhãi ranh này! Cậu ta không phải là con riêng của bà đấy chứ?”
“Đường đường là các chủ của Nguyệt Hoa Các, Đại Đế Chí Tôn của thành Đại Phong mà cũng có con riêng? Đúng là để người ta phải chê cười mà!”
“Ông câm mồm, không tới phiên ông bôi nhọ các chủ!”, trưởng lão Nguyệt Hoa Các phẫn nộ gầm lên một tiếng, rút kiếm ra muốn liều mạng một phen.
“Dừng tay! Ông không phải là đối thủ của ông ta đâu!”, Tần Lương Ngọc vội vàng chắn trước người đại trưởng lão, yếu ớt nói.
Phương Vạn Vũ cười lạnh lùng, nói: “Sao hả, dám làm mà lại không dám chịu à?”
“Thân là Đại Đế, giúp một thằng nhãi ranh còn chưa tới ba mươi tuổi tạo chỗ đứng ở thành Đại Phong, nếu như bên trong không có ẩn tình thì ai sẽ tin?”
Những lời này vừa mới thốt ra, không chỉ có đám trưởng lão của Nguyệt Hoa Các đồng loạt nổi giận mà ngay cả mấy người Thần Toán Tử cũng không nghe nổi nữa.
Có ai không biết Tần Lương Ngọc vẫn luôn giữ mình trong sạch, trước giờ chưa từng có chuyện mập mờ với bất cứ người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-bat-bai-tieu-chinh-van-truyen-chu/3927262/chuong-4000.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.