Trời đất rộng lớn thế nào cơ chứ?
Hùng vĩ ra sao?
Là thứ mà con người có thể chịu được sao?
“Dù anh ta thành công thì sao? Nếu đột phá thêm một bậc nữa, anh ta cũng chỉ là Bán Bộ Đế Cảnh, vẫn rơi vào thế yếu trước cường giả Đế Cảnh thôi”.
Thiên Dương không cho là đúng hừ một tiếng nói.
Trong mắt hắn, cảnh giới là tất cả, đó chính là khoảng cách mà Tiêu Chính Văn không bao giờ có thể vượt qua.
Nghe thế Lưu Vũ Ôn cũng đồng tình, nhưng ông ta không hiểu tại sao Phương Đạo Võ đột nhiên xuất ra con bài cuối cùng của mình, rốt cuộc ông ta đang lo sợ điều gì.
Không chỉ có Lưu Vũ Ôn cảm thấy khó hiểu, mà mọi người ở đó cũng cực kỳ ngờ vực.
Chỉ có đương sự là Phương Đạo Võ mới biết, dù để Tiêu Chính Văn đột phá thêm một cánh giới, hoặc để Tiêu Chính Văn liên kết được với đất trời, ông ta thậm chí khó có thể đỡ được nửa chiêu.
Đây là phản ứng theo bản năng mà chinh chiến lâu dài mài giũa thành, cũng chỉ có cao thủ Đế Cảnh mới có giác quan thứ sáu mạnh đến thế.
Ngược lại Tiêu Chính Văn không có vẻ gì là căng thẳng, nụ cười trên môi ngày càng ẩn ý, xung quanh anh dâng lên từng màn sương trắng, khí tức cổ xưa bỗng chốc lan tràn.
“Không đúng! Đây… đây không phải là đột phá, cậu… cậu ta đang dùng khí tức của rồng”.
“Người bình thường sao có thể sử dụng khí tức của rồng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-bat-bai-tieu-chinh-van-truyen-chu/3927241/chuong-3979.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.