Câu nói này của Tiêu Chính Văn giống như vừa ném một hòn đá lớn vào trong mặt hồ yên tĩnh, lập tức làm dâng lên nghìn tầng sóng lớn!
Những người đang có mặt quả thực sợ nhà họ Phương, thế nhưng chỉ có thể âm thầm trong bụng, tuyệt đối không bộc lộ ra bên ngoài!
“Chỉ một nhà họ Phương mà thôi, có gì ghê gớm! Tôi vẫn giữ câu nói đó, muốn đánh thì cứ việc!”, Tiêu Chính Văn chắp một tay sau lưng, ánh mắt bình thản nhìn về phía Phương Đạo Võ.
Mọi người đang có mặt đều hết sức kinh ngạc, không ai ngờ Tiêu Chính Văn lại công khai khiêu chiến với cao thủ Đế Cảnh!
“Tên này hình như đang chê tuổi thọ dài quá rồi sao?”, Thiên Dương cười lạnh lùng, thấp giọng nói với Nguyệt Nhi.
“Bây giờ anh ta điên cuồng bao nhiêu thì lát nữa sẽ thê thảm bấy nhiêu!”, Nguyệt Nhi cũng cười khẩy lắc đầu.
Không chỉ có hai người bọn họ xem thường Tiêu Chính Văn, tất cả mọi người đang có mặt dường như đều cho rằng Tiêu Chính Văn nhất định sẽ chết!
Phương Đạo Võ lạnh lùng quan sát Tiêu Chính Văn, híp mắt nói: “Đúng là một tên tiểu bối xảo quyệt!”
“Nếu như tôi thật sự ra tay với cậu, dù có lấy đi đầu của cậu thì chắc chắn cũng sẽ bị người đời dị nghị!”
“Dùng cái mạng hèn của cậu để đổi lấy sự thanh khiết cuối đời của tôi, lại cho bản thân một cơ hội lưu danh sử sách, tính toán cũng không tệ đâu!”
“Tôi nể tình cậu còn trẻ tuổi, cậu tự phế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-bat-bai-tieu-chinh-van-truyen-chu/3927234/chuong-3972.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.