Tiêu Chính Văn quay đầu lại nói với những người phía sau: “Mọi người chia ra hành động, nhất định phải thu được hết sáu viên Thiên Châu kia vào túi!”
“Long Vương! Nhưng anh…”
Không chờ Long Nguyệt nói hết, Tiêu Chính Văn đã xua tay, nói: “Tôi tự có cách, không cần lo cho tôi, các cậu cứ việc đi giành lấy Thiên Châu là được!”
Nói xong, Tiêu Chính Văn khẽ chắp tay về phía hai anh em nhà họ Bạch, giây tiếp theo, thân hình anh lóe lên, lập tức xuất hiện ở cách xa trăm mét!
Bóng dáng của Tiêu Chính Văn vừa lao ra ngoài trăm mét, mấy bóng người trong đám sương mù xung quanh cũng lập tức đuổi ra ngoài.
“Không hay rồi, Long Vương gặp nguy hiểm!”
Long Nguyệt vừa muốn truy đuổi lên nhưng đã bị Long Hình giơ tay ngăn lại.
“Long Nguyệt, Long Vương đã nói rất rõ rồi, bảo chúng ta nhất định phải giành lấy Thiên Châu, đi thôi!”
Ngay khi giọng nói của Long Hình vừa dứt, anh ta liền kéo lấy hai người Long Nguyệt và Long Ngao chạy thẳng vào rừng cây bên đường.
Bạch Ngọc Trinh quay đầu lại nhìn Bạch Thiên Kiệt: “Anh, chúng ta có cần…”
Bạch Thiên Kiệt khẽ lắc đầu, nói: “Không cần, nếu Tiêu Chính Văn có thể tự mình đánh lạc hướng sự chú ý của đám người truy sát thì anh ấy nhất định có giải pháp rồi! Chúng ta đi!”
Nói xong, Bạch Thiên Kiệt kéo lấy tay em gái, ngay lập tức ẩn vào trong sương mù.
Trong màn sương mù dày đặc, bóng dáng của Tần Cối chợt lóe lên, xuất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-bat-bai-tieu-chinh-van-truyen-chu/3927160/chuong-3898.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.