“Là ông ta sao?”, Tiêu Chính Văn quay lại nhìn Hận Thiên nói.
Hận Thiên gật đầu nói: “Đúng vậy, chính là vị tiền bối này”.
Hận Thiên vừa nói vừa chắp tay lại với ông lão đó.
Ông lão mờ mịt nhìn Hận Thiên và Tiêu Chính Văn, ánh mắt bỗng lóe lên tia sắc bén, khí tức đáng sợ cũng toát ra từ trên người ông lão.
Khí tức đó như có thể xuyên qua các thời đại, tách ra khỏi tầm mắt của quá khứ và hiện tại, ánh mắt ông lão đó như thể nhìn thấu vạn thế qua năm tháng.
Cho dù là bầu trời Hoa Quốc ở thế tục cũng lóe lên tia chớp.
Bầu trời cả ngoài lãnh thổ đều lóe lên tia sáng chói.
Chỉ là ngay sau đó quanh người ông lão đó bỗng mất đi tất cả uy lực, cơ thể lảo đảo rồi ngã xuống đất.
Tiêu Chính Văn nhìn ông lão hồi lâu, biết người này chắc chắn có lai lịch không nhỏ, chỉ là bị nhốt trong thời gian quá lâu, thế nên cơ thể suy yếu mới bộc phát uy lực vốn có khi được nhìn thấy lại mặt trời.
Nhưng ngay sau đó lại ngất đi vì thể lực không đủ.
“Đỡ ông ta, chúng ta đi!”
Tiêu Chính Văn lạnh nhạt nói.
Hận Thiên đáp một tiếng rồi sải bước đến cõng ông lão trên lưng, sau đó bước lên lưu quang đi cùng Tiêu Chính Văn.
Nhiều người bên dưới đều đưa mắt tiễn Tiêu Chính Văn rời đi, nhất là Quảng Lăng Tử và ông lão phía sau hắn, ánh mắt chứa đầu vẻ sợ hãi.
Họ kiêng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-bat-bai-tieu-chinh-van-truyen-chu/3927066/chuong-3804.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.