“Lẽ nào đám người Bắc Vực chưa từng nghe nói đến danh xưng của Tiêu Chính Văn, ngay cả ông cũng chưa từng nghe nói đến vua Bắc Lương sao? Anh ta chỉ nổi tiếng ở thế tục thôi sao?”
“Mấy ngày trước, ngay cả Thiên Đạo Minh Ước cũng phải cúi đầu chịu thua trước anh ta, mẹ kiếp, ông đây sao có thể chọc vào anh ta được chứ? Chẳng lẽ các ông tự đại đến mức cho rằng điện Huyết Ma có bản lĩnh hơn Thiên Đạo Minh Ước, căn cơ thâm sâu hơn?”
“Nếu người ta đã dám đến, hơn nữa còn chỉ đến một mình, chứng tỏ người ta có bản lĩnh đó. Giết? Các ông cũng không soi gương thử xem mình là cái thá gì?”
“Nếu các ông chê mình sống quá lâu thì có thể tự ra tay, nhưng đừng kéo ông đây làm bia đỡ đạn”.
Quảng Lăng Tử tức đến mức mắt đỏ ngầu, chỉ vào ông lão và mấy người Từ Lương mắng.
Hơn nữa quan trọng nhất là hắn bị Tiêu Chính Văn cướp mất hai trăm viên Dưỡng Thần Đan, lòng hắn đau như đổ máu.
Nếu không trút được cơn giận này thì e là phải nhịn đến mức vết thương cũ phát tái mất.
Ông lão và Từ Lương đang chạm vào “họng súng” của hắn, Quảng Lăng Tử cũng mặc kệ thể diện mặt mũi gì đó nói thẳng ra những lời trong lòng.
Ông lão và Từ Lương đều bị Quảng Lăng Tử mắng đến ngu người, sững sờ đứng đó hồi lâu cũng không thốt ra được nửa chữ.
“Nếu các người cảm thấy không nuốt trôi cơn giận này thì cứ đi tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-bat-bai-tieu-chinh-van-truyen-chu/3927061/chuong-3799.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.