Có thể nói, trong điện Huyết Ma, người thực sự có thể ngồi ngang hàng cùng Tiêu Chính Văn cũng chỉ có một mình Huyết Ma Chí Tôn trong truyền thuyết kia mà thôi!
Bất kể là Từ Lương hay Chu Khang, những người này đều là lũ chán sống, người thì liên tục dùng ngôn ngữ khiêu khích Tiêu Chính Văn, người còn lại thì lại có ý đồ ra tay với Tiêu Chính Văn.
Thực ra, tiếng hét cửa núi mở ra không phải đã cứu mạng Tiêu Chính Văn mà là cọng rơm cứu mạng của Từ Lương.
Nếu không, thật sự đánh với Tiêu Chính Văn, mười Từ Lương cũng phải chịu chết mà thôi!
Thấy ông Cổ bước đi về phía đỉnh núi lần nữa, Thừa Tư Tư cũng chỉ đành thức thời lui về bên cạnh Tiêu Chính Văn.
Vừa đi, Thừa Tư Tư vừa nhỏ giọng khuyên Tiêu Chính Văn, nói: “Anh Tiêu, anh cũng nghe thấy lời ông cụ này vừa nói, trong đám đông có thể có nhân vật lớn nào đó đang lẩn trốn!”
“Cho nên, tốt nhất anh vẫn nên khiêm tốn một chút, nếu gây ra phiền toái nữa e rằng ngay cả sứ thần Huyết Ma cũng không cứu được anh!”
Thừa Tư Tư nói vậy không phải xem thường Tiêu Chính Văn, mà vì đều là con cháu Hoa Quốc, cô ta không hy vọng Tiêu Chính Văn gây ra phiền toái gì.
“Tư Tư, được rồi! Anh Tiêu biết nên làm thế nào!”, Quách Xuân Dương liên tục nháy mắt với Thừa Tư Tư, tỏ ý cô ta đừng nói thêm nữa.
“Xuân Dương, chúng ta đều là người Hoa Quốc, dù sao cũng không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-bat-bai-tieu-chinh-van-truyen-chu/3927034/chuong-3772.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.