“Ý anh Tiêu là nhân cơ hội này đến ngoài lãnh thổ bằng con đường này sao?”, Bạch Ngọc Trinh cau mày hỏi.
Bình thường con đường đặc biệt này chỉ cần mở ra thì sẽ có khoảng không gian đệm từ một đến hai ngày, sau đó mới dần biến mất.
Nói cách khác Tiêu Chính Văn cố ý chủ động nghênh chiến?
“Cứu người như cứu hỏa”, Tiêu Chính Văn nghiêm túc nói.
“Anh Tiêu, tôi vẫn khuyên anh xem xét cẩn thận chuyện đến Bắc Vực, hoặc bắt tay với nhà họ Võ”, Bạch Ngọc Trịnh vội vàng khuyên bảo.
Huyết tộc đã có mặt ở Bắc Vực lâu như thế, thế lực lại lớn, chắc chắn đã vượt khỏi dự tính của mọi người.
Đúng lúc này, một bóng người bỗng xuất hiện phía sau Bạch Ngọc Trinh, chính là Bạch Thiên Kiệt.
Bạch Ngọc Trinh vội vàng đứng lên muốn nói lại ngắn gọn chuyện Tiêu Chính Văn định vào Bắc Vực cứu người với Bạch Thiên Kiệt, cuối cùng mới nói: “Anh ơi, nếu có thể, liệu anh có thể…”
Bạch Thiên Kiệt ho khụ khụ mấy tiếng nhìn Bạch Ngọc Trinh, người ta có câu con gái lớn không thể giữ được nữa, xem ra không sai chút nào.
Em gái nhà họ Bạch đã không còn quan tâm đến an nguy của mình, cứ lải nhải bảo mình liều mạng theo quân tử, đi theo Tiêu Chính Văn vào chỗ nguy hiểm.
“Em gái, anh Tiêu, hai người có thể vẫn chưa biết tình hình ở Bắc Vực cực kỳ phức tạp, không chỉ có thế lực của huyết tộc mà còn có thể lực của Cửu Y Cung”.
“Hơn nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-bat-bai-tieu-chinh-van-truyen-chu/3927009/chuong-3747.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.