Ông lão đầu tóc bạc trắng, bộ râu trắng muốt bay trước ngực, toát ra khí tức tiên nhân.
Nhất là đôi mắt đó của ông lão trong như nước như có thể nhìn thấu vạn vật.
“Cậu Tư Mã, Tiêu Chính Văn đó đúng như cậu nói thật sao?”, ông lão chậm rãi hỏi.
“Hôm đó tôi có mặt ở đó, cũng may người đánh nhau với tôi là Võ Anh Hào, nếu không ông nghĩ lúc này tôi còn có thể ngồi đây nói chuyện với ông à?”, Tư Mã Tư nghĩ lại mà sợ nói.
“Nếu như cậu nói thật thì cảnh giới đã không còn trói buộc gì với Tiêu Chính Văn nữa rồi, hay nói cách khác, dưới Đế Cảnh không ai có thể khống chế được cậu ta”.
Nói đến đây, ông lão khẽ thở dài.
“Không chỉ tôi có cảm giác này mà ngay cả Khổng Tề Thiên cũng nghĩ thế, Tiêu Chính Văn không phải là người mà chúng ta có thể đánh thắng, ít nhất hiện giờ không thể”, Tư Mã Tư nghiêm túc nói.
“Nếu đã thế cậu còn bảo đồng môn đến đó đâm đầu vào chỗ chết?”, ông lão nhíu mày nhìn Tư Mã Tư.
“Hừ! Chúng cũng được xem là đồng môn của tôi à? Tôi nghĩ chúng lúc nào cũng mong tôi chết, tôi cần gì phải để tâm đến đồng môn như thế”.
“Huống hồ sau khi chúng chết, tôi cũng có thể được chia một chút tài nguyên vốn dĩ thuộc về chúng, cũng đáng làm mà”, ánh mắt Tư Mã Tư lóe lên tia sắc bén.
Ông lão khẽ nhíu mày:” Bây giờ giữa các hoàng tộc đã rạn nứt, thân là thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-bat-bai-tieu-chinh-van-truyen-chu/3926993/chuong-3731.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.