“Đúng vậy, đợi Tiêu Chính Văn! Tôi tin cậu ấy nhất định sẽ trở về!”, Tần Vũ nói một cách chắc chắn.
Nguy hiểm bao trùm toàn bộ Long Kinh, ở khu mỏ phía tây bắc cách đó hàng ngàn kilomet, Locke người nhìn thấy cảnh này thì nhìn anh em nhà họ Lý nói với vẻ chế nhạo: “Các người nhìn thấy rồi chứ!”
“Ngay cả Tiêu Chính Văn còn không dám ló mặt ra, đất nước của các người sẽ bị hủy diệt nhanh thôi!”
Lý Uy và Lý Thi Thi lạnh lùng nhìn Locke, giờ phút này, bọn họ dù có chết cũng không chịu cúi đầu trước hai tên da trắng này!
“Vua Bắc Lương! Xin hãy báo thù cho chúng tôi!”
“Đúng vậy! Hãy báo thù cho chúng tôi!”
Hai anh em đồng thanh hét lên.
Lúc này, Tiêu Chính Văn vừa bước vào con đường, mơ hồ nghe thấy tiếng hét của hai anh em bọn họ, liền nhíu mày.
Cùng lúc đó, Cardi đang đứng kiêu hãnh trên Long Kinh cũng lạnh lùng nhìn về hướng Long Các, nói: “Nếu Hoa Quốc các người không muốn biến thành núi xác biển máu thì mau bảo Thiên Tử cúi đầu bái lạy những vị thế tử đã chết của Âu Lục đi!”
“Để an ủi các vị thế tử trên thiên đàng của chúng tôi!”
Cardi vừa nói xong, dường như cả bầu trời sụp xuống, bao trùm toàn bộ Long Các.
Đám người Long Thất bao quanh Thiên Tử, cảnh giác nhìn Cardi trên không trung.
“Lui ra!”
Thiên Tử bình tĩnh nói, sau đó bình thản bước ra khỏi đại điện, đến trung tâm quảng trường Long Các, đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-bat-bai-tieu-chinh-van-truyen-chu/3926980/chuong-3718.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.