Võ Học Tư vội vàng giải thích.
Võ Tinh Nhi liếc mắt nhìn Tiêu Chính Văn, sau đó lên tiếng: “Thôi, em vào trong trước đi, lát nữa chị bảo quản gia thu xếp chỗ ở cho anh ta!”
Võ Học Tư nghe vậy thì do dự một lúc, sau đó mới quay đầu lại nói với Tiêu Chính Văn: “Anh Tiêu, vậy lát nữa chúng ta gặp lại!”
Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu, tỏ ý bảo rằng nếu anh ta có việc bận thì cứ đi đi, không cần phải bận tâm tới mình.
Chẳng bao lâu sau, quản gia đã dẫn Tiêu Chính Văn đi tới gian nhà phía sau.
Mãi tới khi Tiêu Chính Văn đi xa rồi, sắc mặt của Võ Thiên Nghiệp lập tức trở nên u ám.
“Đã nói với con bao nhiêu lần rồi, chuyện bên phía gia chủ giao phó phải thông báo về nhà trước đã, không được tự tiện quyết định, sao con cứ không chịu nghe lời thế?”
Võ Học Tư nuốt nước bọt, nói: “Bố, lần này thật sự không thể trách con được, thiếu chủ gọi điện thoại bảo con tới, còn nói con buộc phải có mặt trong vòng mười phút!”
“Bố cũng biết tính tình của thiếu chủ rồi đấy, trước nay nói sao là vậy! Lỡ như không nghe theo ý của anh ta, làm không tốt thì cả nhà chúng ta sẽ đen đủi mất thôi!”
“Đen đủi?”
Võ Thiên Nghiệp cười khổ, nói: “Nếu như không thể qua được ải khó trước mắt, dù gia chủ không trách chúng ta thì nhà họ Võ cũng sẽ gặp hoạ diệt vong!”
“Bố, không phải là tên họ Lương kia lại chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-bat-bai-tieu-chinh-van-truyen-chu/3926870/chuong-3608.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.