Ngộ nhỡ Thiên Hà Đạo Quân và Độ Ách Chân Quân cùng Triệu Kế Hồng bắt tay với nhau thì Thành Hạo ông ta cũng không thể làm được gì, huống hồ đây còn là địa bàn của người ta, giải quyết không ổn thỏa ngược lại sẽ bị mấy người Triệu Kế Hồng đánh tơi bời.
“Ông Thành, cứ đi từ từ không tiễn”.
Độ Ách Chân Quân vứt lại một câu cho ông ta.
“Được lắm, tạm biệt”, Thành Hạo nghiến răng nghiến lợi phất tay áo xoay người bỏ đi.
Nhìn bóng lưng Thành Hạo, Triệu Kế Hồng khẽ lắc đầu, nhà họ Thành vốn dĩ có cơ hội sửa sai nhưng đáng tiếc người nhà họ Thành quá coi trọng thế lực, mấy lần chèn ép Tiêu Chính Văn thì thôi đi, còn công khai đứng về phía đối lập với thế tục.
“Chúng ta có nên chuẩn bị vài món quà để đến thăm vua Bắc Lương không?”, Triệu Kế Hồng bỗng hỏi.
Độ Ách Chân Quân và Thiên Hà Đạo Quân nghe thế đều nhìn Triệu Kế Hồng.
Thật ra dù Triệu Kế Hồng không nhắc đến chuyện này thì họ cũng có ý định này.
Bây giờ Tiêu Chính Văn đã có địa vị không thể lay chuyển ở thế tục, trước đó họ lại có mâu thuẫn với Tiêu Chính Văn, hiện giờ cũng là lúc hóa giải mâu thuẫn rồi.
“Quà sao, tôi nghĩ nên tặng thanh kiếm Xích Diệm của tôi”, Thiên Hà Đạo Quân đau lòng lấy thanh kiếm của mình ra.
Thanh kiếm này đã đi theo ông ta hàng trăm năm, mặc dù không phải là vũ khí đời xưa gì nhưng nói về độ rắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-bat-bai-tieu-chinh-van-truyen-chu/3926863/chuong-3601.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.