Nói rồi Tiêu Chính Văn lại khoanh chân ngồi xuống, bày ra dáng vẻ thật sự muốn ở lại đây bế quan.
Thấy Triệu Kế Hồng suýt lại nôn ra máu lần nữa.
Bây giờ đám người Saga đã chặn ở trước cửa, Tiêu Chính Văn lại muốn bế quan ở đây.
“Tiêu Chính Văn!”
Sắc mặt Triệu Kế Hồng tái xanh, siết chặt nắm đấm, nhưng trước khi giao Tiêu Chính Văn cho Saga, ông ta có tức giận cũng phải kiềm chế lại.
“Sao vậy? Ông đã nghĩ ra tư thế quỳ xuống đón tôi ra thế nào chưa?”, Tiêu Chính Văn ngẩng đầu lên nhìn Triệu Kế Hồng.
“Phụt!”
Triệu Kế Hồng quả thật không nhịn được nữa lại nôn ra một ngụm máu.
Mẹ nó, còn tư thế quỳ nữa!
Nên giết tên này đi chứ!
Nhưng Triệu Kế Hồng cũng chỉ dám nghĩ thầm, suy cho cùng lúc này cũng là do ông ta có việc cầu xin Tiêu Chính Văn.
“Hừ, lần này nếu Triệu Kế Hồng không quỳ, Tung Sơn sẽ bị hủy diệt, nhưng thế quỳ thì…”, nói đến đây ông cụ Quý cũng không nhịn được bật cười.
Đường đường là cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng, còn là chưởng giáo Tung Sơn lại quỳ xuống trước Tiêu Chính Văn trước mặt người dân cả nước, mà người mất mặt không chỉ có Triệu Kế Hồng mà còn thể diện của người ngoài lãnh thổ.
Trước giờ họ tự xưng mình là siêu phàm, luôn xem thường người khác, xem người thế tục hết sức nhỏ bé, còn bây giờ thì sao?
Người tài giỏi trong số họ lại phải quỳ xuống trước Tiêu Chính Văn, đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-bat-bai-tieu-chinh-van-truyen-chu/3926651/chuong-3389.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.