Bên trong Vân Hải còn ẩn hiện cả tiếng sấm rền, rõ ràng đây nào phải bí cảnh phúc địa gì mà chính là một tuyệt địa muôn vàn hiểm nguy!
“Quả nhiên là một nơi hoang vu! Chỉ là không biết có thông tới chốn âm tào địa phủ cùng trời cuối đất hay không!”, Tiêu Chính Văn đứng từ xa nhìn về phía Vân Hải cách đó vài dặm, như cười như không nói.
“Cậu Tiêu nặng lời rồi, nơi này thật sự là nơi rèn luyện thân xác của thiên tài ở Tung Sơn chúng tôi, sao có thể thông tới âm tào địa phủ? Cậu Tiêu, mời!”
Triệu Kế Hồng miệng cười nhưng trong lòng thì không, làm một động tác tay tỏ ý mời, Tiêu Chính Văn khẽ híp hai mắt, nhìn về phía Vân Hải hồi lâu sau đó trên mặt lại khôi phục lại nụ cười khi trước, khẽ gật đầu rồi sải bước tiến thẳng về phía Vân Hải.
Dáng vẻ đó giống như Tiêu Chính Văn mới là chủ nhân của nơi này, mà bí cảnh của Vân Hải đó càng giống như một động tiên, còn Tiêu Chính Văn cứ như vừa bước ra từ trong luồng ánh sáng.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Triệu Kế Hồng nghiến răng ken két, trừng mắt nhìn theo bóng lưng của Tiêu Chính Văn!
Tên họ Tiêu này rõ ràng không coi ông ta ra gì, nơi này là cấm địa của Tung Sơn, vậy mà Tiêu Chính Văn lại coi ông ta như là không khí, để cho ông ta đi phía sau lưng!
Đây rõ ràng chính là một loại chế nhạo không cần lên tiếng, giống như Tiêu Chính Văn đang chứng minh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-bat-bai-tieu-chinh-van-truyen-chu/3926640/chuong-3378.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.