Đường đường là một trong năm đại danh sơn thế mà lại bị một mình Tiêu Chính Văn bắt chẹt, từ đầu đến cuối ông ta không dám nói nên lời một chữ không.
Nếu bị truyền ra ngoài, ông ta sẽ trở thành trò cười của năm đại danh sơn mất.
Thế nên ông ta vội vàng quay về Hằng Sơn, hơn nữa ngay trong đêm đó đã bảo người thông báo lại mọi chuyện xảy ra ở đây cho quản lý cao cấp Hằng Sơn ở ngoài lãnh thổ.
“Long Vương, rõ ràng là ông ra đang khiêu khích anh, đến lúc đó bên phía Hằng Sơn chắc chắn sẽ bày bố một cái bẫy lớn để hại Long Vương, anh cần gì phải…”
Long Hình hơi lo lắng nhìn Tiêu Chính Văn.
Với trí thông minh của Tiêu Chính Văn, sao có thể không nhìn ra Độ Ách Chân Quân đang cố ý bẫy anh được?
“Chỉ là thủ đoạn vặt vãnh thôi, đừng nghĩ nhiều. Chẳng qua nếu nhà họ Ấn đã chủ động gây chuyện mà chúng ta không đáp lại thì sau này Hoa Quốc đừng mong được yên”.
Tiêu Chính Văn trầm giọng nói.
“Ý của Long Vương là…”, mắt Long Ngao không khỏi sáng lên, khá mừng rỡ nhìn Tiêu Chính Văn hỏi.
“Mỹ Lục từng ức hiếp Hoa Quốc nhiều năm, trước đó Âu Lục và Vy Hào đều đã bị trừng phạt, chỉ có Mỹ Lục thoát được một nạn”.
“Bây giờ cũng đến lúc để người Mỹ Lục biết rõ chúng nên đối với Hoa Quốc bằng thái độ gì”.
Nói rồi Tiêu Chính Văn dời tầm mắt sang hướng Mỹ Lục.
Lúc này, Triệu Kế Hồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-bat-bai-tieu-chinh-van-truyen-chu/3926636/chuong-3374.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.